- Người nhà bệnh nhân TTT.
- Tôi, cô ấy sao rồi, lũ trẻ sao rồi.
- Ổn cả rồi, vết rạch khá nông, lại không trúng nơi nguy hiểm chỉ là do hoảng sợ quá mà ngất thôi. Con của hai vị vẫn ổn, chúng là những đứa trẻ kiên cường. Cho dù nguy hiểm vẫn luôn bên mẹ. Cô ấy chỉ cần tĩnh dưỡng ổn định lại tâm trạng, điều hoà cuộc sống vui vẻ như trước thì sẽ êm đẹp lại thôi. Ba bốn tháng nữa có thể gặp bọn trẻ rồi
Nghe lời tâm tình của bác sĩ, tảng đã lớn cuối cùng cũng hạ xuống. May quá cô vẫn ổn.
- Cảm ơn bác sĩ, tôi có thể vào thăm chứ.
- Được
- Cảm ơn.
Mở cửa phòng bước vào, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, trái tim anh như bị ai đó bóp vậy, đau đến tắc thở. Nắm chặt bàn tay mảnh mai của cô, hôn lên vầng trán xinh đẹp đầy xót xa, tự trách.
- Em à. Anh xin lỗi, anh không tốt không bảo vệ được em và con. Chỉ duy nhất lần này thôi, chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa đâu. Vợ yêu, cảm ơn em và con đã không bỏ mặc anh. Anh yêu em. Trái tim bé bỏng của anh.
~~~ Trong cơn mê sảng như là nghe thấy tiếng lòng của anh, cô gắng gượng động đậy. Cố gắng nâng mí mắt nặng trĩu ra, vất vả lắm cô mới thấy cảnh quan trước mắt.
Khung cảnh này lại thay đổi rồi, không còn đen nữa toàn là màu trắng thôi. Đây là thiên đường hay địa ngục vậy nhỉ... tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-chong-hai-mat/2367381/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.