Thẩm Mặc Lam y bí bách lắm rồi, nên mới đến Phong trang. Dẫu vậy, chính y cũng không chắc.
Lần đầu y ghé trang viên này mà.
Sau khi Phong Vô Ngân nghe y đã đến Phong trang, hắn vội chạy qua đại đường đón khách, vẻ mặt rạng rỡ. Lúc ấy, y thẳng thốt, lâu rồi y không thấy mặt hắn mừng đến vậy.
Nhưng y nhớ đến Trần Thiếu Thanh hôn mê mãi chưa tỉnh, bèn cúi đầu giải thích lý do vì sao y ghé đây, vội vàng khẩn cầu hắn xem liệu hắn có cách cứu Thiếu Thanh không.
Hắn thấy y gấp gáp đến vậy thì hơi ngạc nhiên, hắn không biết nên làm gì tiếp theo. Hắn do dự một lúc.
– Mặc Lam, huynh bình tĩnh cái đã… Lỡ có cách thật thì sao… Lúc mẫu thân đệ còn sống, người có nhiều loại sách cổ ghi lại ít… – Hắn không biết nên dùng từ như nào nữa, rủ mắt nhìn y. Lâu rồi y không được nghỉ ngơi cho ổn, tơ máu giăng đầy mắt y, hắn mấp môi, vẻ mặt hắn xìu xuống.
Y nghe “lỡ có cách” mà mừng:
– Đa tạ… Chỉ cần cứu được hắn, ngươi muốn gì cũng được.
– Gì cũng được sao… – Hắn cúi đầu, mỉm cười, hân hoan tràn dưới đáy mắt hắn.
Y không để ý. Y chỉ quan tâm đến Thiếu Thanh vẫn đang hôn mê. Với lại, lâu rồi y cũng không nghỉ ngơi tử tế nên y rất mệt. Vừa nghe hắn chịu giúp, cõi lòng căng như dây đàn của y thả lòng, y như muốn khuỵu xuống luôn vậy.
Hắn sắp xếp phòng ở tạm thời cho y và gã trong trang viên. Y nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-chin-gio-ve/221108/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.