Lần này Trần Thiếu Thanh ngất mãi chưa tỉnh. Thẩm Mặc Lam không ở nhà Uẩn Nương lâu, đành ôm gã lên xe ngựa, để gã nghỉ ngơi.
Gương mặt thanh niên của gã tiều tụy, thoạt trông già thêm hai chục tuổi.
Y khẽ thở dài, một dự cảm mãnh liệt trỗi dậy trong y, rằng ả chưa chết, ả chỉ bỏ đi đâu đó thôi, ả biết gã lâm nguy sẽ mò về đây tìm ả, muốn gã nếm mùi tuyệt vọng.
Nếu thế thì, chắc chắn ả sẽ không về đây nữa.
Trừ khi…
Cái nơi Miêu Cương đồi núi trập trùng, nhìn quanh xanh mướt một màu. Đáy lòng y thấy phong cảnh Miêu Cương cũng được. Chỉ là, cả đường xóc nảy, y thấm mệt, không có tâm trạng thường thức cảnh vật xung quanh. Từng bước y đi, ấy là dựa vào tâm trí tập trung hết ức, và Thiếu Thanh ngất mãi chưa tỉnh trong xe ngựa.
Trước nhà Uẩn Nương là vùng thưa dân, cách trung tâm Miêu Cương khá gần, còn có một cái làng người Miêu be bé. Trước đó họ cũng đi qua cái làng này. Ngẫm lúc Uẩn Nương chưa lẩn trốn, ắt ả sẽ nương tạm trong làng thôi.
Thế là y dứt khoát kéo xe ngựa về phía làng Miêu.
Y tin rằng y có thể tìm được manh mối về ả từ dân làng.
Dù sao đi nữa, y không thể trơ mắt nhìn Thiếu Thanh chết dần chết mòn được.
Y thấy, sau khi y mất đi vài người y quý, sự tồn tại của Thiếu Thanh quan trọng với y vô cùng.
Làng Miêu Cương này không giống Kinh Thành lắm, từ vị trí địa lý đến trang phục dân mặc. Làng rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-chin-gio-ve/221107/chuong-8-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.