Vào một đêm cuối thu ấy, họ cũng gặp lại nhau. Thẩm Mặc Lam vẫn nhớ như in tấm thân trắng loáng thoảng hương bồ kết hòa quyện với cánh hoa thảo dược nhẹ nhàng cọ vào người y giữa bầu không khí ấm nóng của hơi nước mù mịt, cùng với nụ hôn trong mộng y, mơ hồ lại kỳ lạ. Đêm ấy, những gì y mơ khiến y choáng hơn: y đè thiếu niên ấy xuống đấy, tách đôi chân của người ra hai bên, mạnh mẽ đâm tính khí cứng rắn của y vào người, rút ra rồi lại đâm vào liên tục, dường như y còn nghe tiếng người nỉ non nức nở, thanh âm ấy khiến y hưng phấn, và… hả dạ.
Đến khi y tỉnh, y đối mặt với đống hỗn độn dưới thân mình mà khiếp sợ, rồi thấy não lòng. Sau khi y quen rồi, y lạnh mặt rời giường, rửa mặt, giặt nệm giặt chăn, cứ như đêm qua chẳng có chuyện gì diễn ra cả.
Y mở cửa. Tuy nhiều năm chưa gặp lại, nhưng ngoại hình của Phong Vô Ngân vẫn vậy, vẫn là con ngươi hổ phách sáng rực dõi theo y, vẫn là khóe môi luôn tủm tỉm cười với y, toàn thân xán lạn, điệu bộ bất cần.
– Mặc Lam. – Hắn cười, chào – Lâu rồi không gặp, huynh nhớ đệ chứ?
Y hít sâu một hơi, tay y muốn đóng sầm cửa vào, song y vẫn kiềm được mớ cảm xúc này, lạnh nhạt chào lại:
– Lâu rồi không gặp, Phong công tử.
Ánh mắt hắn sầm xuống:
– Trước kia huynh gọi đệ là “Vô Ngân”…
Nhìn hắn thất vọng, tâm trạng y thoải mái hơn rồi.
Đúng lúc này, Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-chin-gio-ve/221104/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.