Lúc bé, nơi Hiroshi ở vốn dĩ chỉ là một xóm nhỏ ven biển, ở cuối xóm còn có những ruộng lúa nhỏ của người dân quanh làng, cứ tầm chiều Hiroshi lại òa vào cái không khí nhộn nhịp của đám nhỏ nhưng lại yên bình của một làng chài ven biển, hồi đấy cậu nhớ mãi ở cuối xóm có một bà cụ tuổi chừng 70 - bà tên là Nakashi Tomoya, cả đám trẻ ở cái làng ấy, ai nấy khi nghe tên bà cũng đều sợ rúm cả người lên, bà có cái dáng người gầy mà khom, tuy không dùng những câu từ la mắng nhưng bà lại hay dùng cái giọng cọc cằn mà nhắc đám nhỏ bọn mình, tuy vậy nhưng Hiroshi biết rằng bà quý đám nhỏ này lắm, cái tình yêu của bà dù giấu diếm tới đâu cũng đều bị bọn nhỏ chúng tớ nhìn ra hết.
Vào cái hôm nghe được tin bà mất, cả đám chúng mình như có hẹn đều tập trung trước cửa nhà bà, cả đám như lặng người, chẳng đứa nào bày ra cái vẻ mặt tái mét mỗi khi gặp bà mà giờ chỉ là vẻ bàng hoàng pha chút chua xót không thể mở lời.
Mấy cô trong xóm nhìn chúng mình rồi cười đùa nói rằng:
“Bà mất rồi, chắc mấy đứa giờ tha hồ mà quậy”
“Giờ không ai la rầy mấy đứa nữa rồi nhỉ?”
Những lời lảng vảng ấy khiến đám trẻ chúng mình càng chạnh lòng, những người lớn chỉ đơn giản nghĩ rằng bà đối với chúng tớ chỉ là một người lớn, nhưng thật ra vào ngày bà mất đám trẻ ở xóm ấy cũng mất đi tuổi thơ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thang-5-mua-ha-anh-va-em/3594404/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.