Miệng hắn cứ mấp mối, nhưng lúc này hắn thực sự không nói được lời nào, một giọt nước mắt từ khóa mắt hắn rơi xuống.
Chỉ cần nghĩ đến Triệu Khương Lan bây giờ không biết tung tích, thậm chí rất có thể bị dẫn về doanh trại của địch, rơi vào tay Liên Tư Thành.
Hắn muốn lập tức dắt quân xông đến phe phái thủy quân Đông Nam, dù cho có nhuộm máu cả con đường, cũng phải mang người trở về.
Quận chúa Minh Châu nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Mộ Dung Bắc Uyên, như đang có ý giết người.
Nàng ta nhỏ tiếng khuyên bảo: “Điện hạ cũng đừng nên lo lắng, những người đó có lẽ sẽ không giết Triệu công tử đâu.”
Mộ Dung Bắc Uyên không muốn nói thêm lời nào với nàng ta, quay người đi vào trong doanh trại.
Thấy hắn quay lại, mấy người phó tướng liền đến vây quanh.
“Điện hạ, người cuối cùng cũng trở về rồi, quận chúa người ấy…”
Bọn họ nhìn thấy bóng người quận chúa Minh Châu phía sau lưng, mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt quá rồi, quận chúa quay về rồi, nhưng mà Triệu công tử người ấy…”
Mộ Dung Bắc Uyên trầm giọng tra hỏi: “Là người nào nói nhất định phải để Triệu công tử thay quận chúa đi làm con tin?”
Hắn lạnh lùng ngẩng đầu, nhìn vào đám người.
“Rốt cuộc là kẻ nào gây hấn trong doanh trại, vô lễ với huynh ấy, thì tự mình đứng ra đi, nếu không để bổn vương biết được, thì sẽ phạt nặng hơn nữa.”
Có mấy người binh lính đứng ở phía trước nhìn nhau, nơm nớp lo sợ mà bước lên phía trước một bước.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139476/chuong-1673.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.