Đợi đến khi đến Vi ương cung, ở đây đang bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Nhìn thấy Lý Mặc đến, Vũ Mạc cẩn thận từng chút hỏi: “Tham kiến bệ hạ, bệ hạ muốn ở đây dùng bữa sao?”
“Không sai, sau này mỗi ngày trầm đều sẽ dùng bữa với Hoàng hậu, các ngươi nhớ mà chuẩn bị tốt
Vũ Mạc có chút không yên tâm nhìn Triệu Khương Lan một cái, lui xuống đi đến nhà bếp dặn dò làm thêm mấy món ăn mà Lý Mặc thích.
Sau khi dùng ngân châm thử độc xong, Triệu Khương Lan nhìn người xung quanh một vòng.
“Các người ra ngoài đi, trong này không cần người hầu ha.” Vừa lúc Lý Mặc cũng không muốn có hạ nhân làm phiền bọn họ, nên lệnh cho bọn họ ra ngoài chờ lệnh.
Triệu Khương Lan cúi đầu ăn, dường như không có dự tính nói chuyện với Lý Mặc.
Tâm trạng Lý Mặc lại có chút tốt nên nâng cằm lên, ánh mắt mang theo ý cười nhìn nàng.
Cảnh này giống như là đẹp đẽ nhất giống như trong tưởng tượng của hắn ta.
Lúc Triệu Khương Lan ăn cơm, cố ý để một hạt cơm dính vào cằm của mình. Đương nhiên là Lý Mặc chú ý đến, hắn ta giương khoé miệng lên.
“Hân Nhi, sao nàng đã lớn như thế rồi mà ăn cơm lại giống như một đứa trẻ vậy, vậy mà còn để hạt cơm dính lên trên mặt được.
Triệu Khương Lan không có cảm xúc gì nhìn hắn ta, vươn ngón tay ra sờ sờ “Ở đâu, ta không nhìn thấy
Lý Mặc lắc lắc đầu, có chút bất đắc dĩ dựa gần vào nàng: “Nàng đó, vẫn là ta lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139335/chuong-1532.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.