Triệu Khương Lan trợn tròn mắt, trong nháy mắt đã bị đau buồn căm phẫn cắn nuốt. Nàng nắm lấy tay áo của Lạc Thiên Ý: “Sao ngươi có thể khẳng định được, lúc đó là hắn ta cố ý làm ra mà không phải là hiểu lầm.
Lạc Thiên Ý nhún vai: “Đương nhiên là trong lúc vô ý bệ hạ đã nói lộ ra, bị bổn cung nghe thấy, sau đó ta có hỏi ngài ấy, ngài ấy cũng không phủ nhận. Dù sao thì Lý Hân cũng đã chết rồi, chân tướng như thế nào thì còn quan trọng sao?”
Triệu Khương Lan dùng sức nằm lấy ngón tay của mình, dùng hết sức khống chế cảm xúc của mình.
Được một lúc thì nàng mới nói được một câu từ trong hàm răng.
“Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút, mời công chúa ve.
Lạc Thiên Ý đưa tay ra chỉnh đầu tóc: “Người cho rằng bổn cung vui vẻ đến chỗ của ngươi sao? Còn không phải bởi vì phò mã có chút quan tâm đến chuyện của ngươi, cho nên bổn cung mới cố mà đi đến đây một chuyến. Nếu bây giờ khuyên người thì cũng chỉ là dạy ngươi thức thời là trang tuấn kiệt, hi vọng ngươi có thể nghe vào, đừng tự tìm chuyện mà chịu khổ”
Nói xong, Lạc Thiên Ý thong thả rời khỏi.
Nàng ta vừa đi, Triệu Khương Lan đã gạt mạnh cái bàn xuống, tất cả đồ vật trên cái bàn cũng theo đó rơi xuống, vỡ nát thành một đống lộn xộn.
Cẩn Thư lập tức chạy vào: “Chủ thưởng, xảy ra chuyện gì rồi? Có phải là công chúa Lạc Thiên Ý lại chọc cho người không vui rồi không?”
Hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139334/chuong-1531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.