Lúc trước có cơ hội giả làm hòa thượng tiếp cận Mộ Dung Bắc Quý, mà Mộ Dung Bắc Quý không biết Lạc Quận vương ở đây, trước đó không có chuẩn bị.
Nhưng hiện giờ thì không như vậy.
Mộ Dung Bắc Hải nhạy bén hơn Mộ Dung Bắc Quý cỡ nào, thì thủ vệ cạnh hẳn ta cũng sẽ càng nhiều cỡ đó.
Hiện giờ người mà Lạc Quận vương có thể sử dụng thậm chí không đến trăm người.
Muốn đánh ngã Mộ Dung Bắc Hải, quả thực khó như lên trời.
Lạc Quận vương lạnh lùng cười một cái: “Nếu như trực diện đánh nhau với bọn họ, đương nhiên là đánh không lại, nhưng nếu là gậy ông đập lưng ông, ta đã có cách đối phó với hắn ta!”
Ánh mắt Kim Minh vừa động: “Không biết vương gia muốn làm thế nào?”
“Lần này là Mộ Dung Bắc Hải tự đưa tới cửa. Nếu hẳn ta không biết tốt xấu, bổn vương sao lại phải khách khí với hẳn ta! Hắn ta nếu cần bổn vương không buông, ý muốn làm hỏng chuyện lớn của bổn vương, vậy bổn vương chỉ để hẳn ta chết không chỗ chôn thây! Thủ hạ của bổn vương tuy rằng nhân thủ không đủ, nhưng mà đồ để đối phó với một Mộ Dung Bắc Hải vẫn còn dư sức!”
Nói xong, hẳn ta liền làm ra tư thế cắt cổ, Kim Minh nhìn thấy mà run lên trong vô thức.
“Không biết theo vương gia thì bên trong sẽ là thứ đồ gì?”
Lạc Quận vương vuốt chiếc nhãn trên tay, ánh mắt độc như rắn rết.
“Kim đại nhân cũng không nên quên, nghề cũ của bổn vương chính là hành quân đánh giặc. Bổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139132/chuong-1329.html