Lúc đi vào chợ, có một đứa bé gái đang bán hoa.
Nhìn thấy hai người có khí chất không tầm thường, nàng liền chạy chậm tới hỏi: “Công tử, công tử có đồng ý mua cho vị phu nhân này một bó hoa không? Hoa của ta tươi lắm, chỉ cần mười văn tiền thì ta sẽ cho công tử cả rổ này”
Hứa Mạn Nhi nao nao, nàng ấy dùng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Mộ Dung Bắc H Mộ Dung Bắc Hải thấy đứa nhỏ này còn nhỏ tuổi, cũng không muốn làm nàng ta thất vọng nên đã bỏ tiền ra mua.
Hắn đưa cho Hứa Mạn Nhi: “Cho nàng này. Hiếm khi ra ngoài một lần, nàng nhìn xem còn thích gì không, bổn vương sẽ mua cho nàng.”
“Không cần đâu, cái này là được rồi, cảm ơn công tử!”
Hứa Mạn Nhi ôm chặt rổ hoa, không thể kìm nén được sự vui sướng trào dâng trong lòng.
Mộ Dung Bắc Hải nguyện ý mua hoa vì nàng ấy?
Thật sự không phải là mơ sao?
Cho dù không phải hẳn chủ động nhưng điều này cũng đủ khiến Hứa Mạn Nhi phấn khích.
Nàng ấy nhịn không được ngắt một đóa, sau đó cài lên búi tóc, tiến đến trước mặt hẳn: “Công tử, ta đẹp không?”
“Đẹp” Mộ Dung Bắc Hải nhìn nàng ấy, cười dịu dàng.
“Vậy, là hoa đẹp hay là người đẹp?”
Lòng hẳn khẽ động, nhấp môi: “Đương nhiên là người đẹp hơn hoa”
Hứa Mạn Nhi vui mừng trong lòng, không nghĩ tới Mộ Dung Bắc.
Hải sẽ phối hợp với mình như vậy.
Nàng ấy vừa muốn nói gì đó thì bên cạnh có một tiếng nói truyền ‘Xin hai vị dừng bước!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1139127/chuong-1324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.