Mộ Dung Bắc Uyên có chút mất mất, lúc này hắn chính là nghe nói Triệu Khương Lan ở đây cho nên mới muốn tới chỗ của Mộ Dung Bắc Hải một chút.
Nhưng hắn vừa tới, Triệu Khương Lan đã muốn đi rồi.
Hơn nữa còn gấp rút muốn đi như thế.
Thậm chí còn không nhìn hắn một cái, giống như là đang tránh né hẳn vậy.
Mộ Dung Bắc Uyên không nhịn được, nói: "Công chúa, chờ đã. Lần trước nghe muội nhắc tới ngoài kia có một tiệm bánh ngọt điểm tâm vô cùng ngon, ta có sai người đi mua một ít, đang chuẩn bị cho nàng nếm thử đó, chi bằng nàng ăn chút bánh ngọt rồi hãy đi."
Mộ Dung Bắc Uyên giơ hộp bánh trong tay lên, đúng là của tiệm mà lần trước Triệu Khương Lan nhắc tới.
Triệu Khương Lan không khỏi nắm chặt tay, vô cùng gượng gạo lắc đầu nói: "Không được, các huynh ăn đi, ta không đói bụng, ta thật sự có chuyện, cáo từ."
Nàng cứ thế mà rời đi, Mộ Dung Bắc Uyên khó tránh khỏi hụt hẫng.
Hắn ngồi xuống chỗ mà Triệu Khương Lan trước đó ngồi, phát hiện còn có nửa chén rượu Thanh Mai, mà cái chén trước mặt Mộ Dung Bắc Hải đã vừa mới uống xong một hớp.
Mộ Dung Bắc Uyên hỏi: "Đây là chén của công chúa sao?"
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu: "Đúng"
Mộ Dung Bắc Uyên càng phát giác được công chúa đang né tránh hắn.
Lẽ nào là chuyện lần trước nói thẳng với phụ hoàng, phụ hoàng đã nói lại với công chúa rồi?
Sau đó nàng mới thấy hắn là né tránh như thế, hận không thể cắt đứt quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138969/chuong-1166.html