Cái đám người này là tìm tới vì nàng ấy, chứ không phải là Mộ Dung Bắc Tô.
Nàng ấy có thể chết, nhưng mà Mộ Dung Bắc Tô thì không được.
Nghĩ đến cái điểm này, nàng ấy lại đóng chắc cửa vào, lên chốt ở cửa, đi về hướng của Mộ Dung Bắc Tô.
Mộ Dung Bắc Tô không hiểu gì thế nên nhìn về phía nàng ấy, vẫn còn không hiểu rõ được cách nghĩ của nàng ấy, thì lại thấy La Kiều Oanh khoát tay một cái, đi vào phần gáy của hắn ta.
Thân thể của hẳn ta nghiêng một cái, cứ như vậy mà ngã vào trong ngực của nàng ấy.
La Kiều Oanh kéo lấy cái chân tàn tật để dấu người ở bên dưới của cái giường, mặc dù hắn ta không nặng, nhưng dù sao cũng là một nam tử tương đối cao và gầy.
Nàng kéo hắn ta vô cùng phí sức, thậm chí còn có thể cảm nhận được đám người ngoài kia đã đứng ở bên ngoài của cánh cửa rồi, vô cùng thô bạo mà gõ cửa.
La Kiều Oanh cắn chặt răng, cách một ánh mắt mà dừng trên gương mặt của Mộ Dung Bắc Tô, dốc sức liều mạng mà đẩy hắn ta vào bên trong.
Chính tại lúc cả người Mộ Dung Bắc Tô đều bị nàng ấy đẩy vào bên trong hết rồi, thì cánh cửa này rốt cuộc cũng bị đẩy ra.
Mặt nàng ấy không đổi sắc mà quay đầu lại, lạnh lung mà nhìn về mấy người này.
Người nam nhân cầm đầu hung dữ mà xì một tiếng khinh miệt: “La cô nương à, nàng cũng khiến cho đám chúng ta tìm nàng thật dễ dàng ấy nhỉ!”
La
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138639/chuong-832.html