Liên Tư Thành tùy ý gợi lên một nụ cười tà mị: “Để quân đội ổn định tinh thần, sau khi Lê Vương đi đến thủy quân Đông Nam, cũng không có gan thay đổi mấy vị phó tướng lúc trước đi theo ta. Tuy nhiên biểu hiện ngoài mặt, bọn họ đã nhận chủ soái mới, đối với hắn ta phục tùng nghe lệnh. Nhưng trên thực tế, chỉ cần ta hạ lệnh xuống, Mộ Dung Bắc Yến đừng hòng muốn bất kỳ phó tướng nào phục tùng, huống chỉ là những người lính đã ở dưới quyền của ta ba năm. “
Trữ quốc công nhẹ nhàng hất tung chén trà: “Không sai, vì vậy điều ngươi nên sợ không phải Lê Vương phản nghịch, mà là lo lắng hắn không phản nghịch. Chỉ cần hắn phản lại mới là thời điểm tốt nhất cho nhà họ Liên của chúng ta, dù sao, người phụ hoàng tốt của ngươi có lẽ biế rõ, ngoại trừ Tư Thành, cũng không còn một ai khác có thể lấy lại binh quyền từ trong tay con trai của mình cả”
Những lời này khiến cho Mộ Dung Bắc Quý tức sôi máu.
“Vậy ngoại công ơi, cữu cữu ơi, mọi người dự tính làm gì!
Mặc dù Hoa phi đã được phong làm phi tần, Thần Vương phủ rất đẹp, nhưng dù sao Mộ Dung Bắc Yên cũng không phải là thái tử. Dù muốn cũng không được chọc giận Lê vương, cũng muốn hẳn thật sự làm thái tử mới được, nếu không không có bằng chứng, Lê vương cũng chưa chắc đã tin tưởng.”
Trữ quốc công chỉ chị vào bức thư trong tay Mộ Dung Bắc Quý: “Mộ Dung Bắc Yến có phải vẫn đang đợi câu trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138637/chuong-830.html