Nhưng nhóc mập và Tiểu Dương lại phủ quyết đề nghị này.
Nhóc mập có chút ngại ngùng nói: “Lúc đầu ta tòng quân là vì đại ca. Nhưng đại ca ta đã chết, thân hình này của ta vào quân đội chính là chịu tội, vẫn nên ở lại nấu món ngon, nói không chừng hai năm sẽ giúp vương phi mở tửu lâu”
Tiểu Dương lại từng do dự, sau khi suy nghĩ cân nhắc vẫn quyết định ở lại.
Công phu của hắn ta thực ra rất tốt, huống hồ còn có bản lĩnh dịch dung.
Thật sự đến thời kỳ mấu chốt, nhất định sẽ là nhân tài hiếm thấy.
Chỉ là Tiểu Dương không nhịn được nói: “Thật không dám giấu, ta không thích đánh trận. Lúc đầu tòng quân là dựa vào nhiệt huyết cảm thấy hộ gia về quốc rất có ý nghĩa, nhưng sau cuộc chiến Tùng Gia Lĩnh, máu của ta đã nguội lạnh. Người chân chính phấn đấu giết địch lại bị hiểu lầm thành tác nhân bán nước, không nhìn nổi trong bóng tối có kẻ muốn bay lên, đạp lên máu của các chiến sĩ để thượng vị. Chiến tranh như vậy khiến ta ghê tởm, lạnh lòng. Ta đã không thể dùng tâm trạng bình thường để đối diện với chiến tranh nữa, kháng địch không đáng sợ, đáng sợ là vẫn phải đề phòng người mình. Ta, ta không muốn trở về nữa”
Phú Sơn hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của hắn ta.
Hắn thậm chí có cảm xúc chân thật sâu sắc và khó lòng hình dung hơn cả Tiểu Dương.
Lúc đầu nếu không phải họ liều chết đưa mình ra ngoài, có lẽ hắn đã chết trong lao ngục lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138421/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.