Rất nhanh, đã đến ngày La Tước trở về Thiết Ngô quân.
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn.
Nhưng với Hồng Vân mà nói, đây không phải tiểu biệt, mà là sự chia ly không biết bao lâu mới có thể gặp lại.
Nàng ấy chưa từng cảm thấy chia ly khó khăn như thế nào.
Ngày tháng dần trôi, cuối cùng đã đến ngày này.
Nhìn đồ đạc trong phòng đã được dọn dẹp xong, Hồng Vân rủ mắt.
Đôi mắt xinh đẹp như trời sao, hiếm khi lộ ra vẻ không nỡ mãnh liệt.
La Tước vừa xoay người liền nhìn thấy vẻ mặt của nàng ấy: Rất nhiều năm trước đây, hắn về nhà, rời đi.
Tuy trong nhà có mẫu thân, muội muội, tình cảm đều rất tốt, nhưng chưa từng giống như hôm nay, khó lòng xa cách.
Chẳng trách người ta nói, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Lấy một vị phu nhân nhan sắc khuynh thành như vậy, sau này lại chỉ có thể xuất hiện trong ký ức và giấc mộng, bảo người ta làm sao nỡ.
“Chàng sẽ nhớ ta, đúng không?”
La Tước xoa mặt nàng ấy: “Đương nhiên, mỗi ngày mỗi đêm ta đều nhớ nàng, nhớ kỹ dáng vẻ xinh đẹp động lòng người của nàng. Trong mắt không còn nhìn thấy người khác nữa”
“Gạt người, chàng đi hành quân đánh trận, không nhìn người khác làm sao chỉ huy tác chiến”
Lạ Tước bất đắc dĩ mỉm cười: “Gần đây mấy nước đình chiến, không xảy ra quá nhiều tranh chấp, nhất thời cũng sẽ không đánh nhau. Chúng ta đóng quân chẳng qua chỉ là bảo vệ quốc gia biên cương, sẽ không có nguy hiểm gì lớn, đến cuối năm hồi kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138420/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.