“Sau khi bôi xong, khoảng một canh giờ không được chạm vào”
Nói xong, Triệu Khương Lan dùng chiếc thìa nhỏ nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương trên mặt nàng ta.
Triệu An Linh căng thẳng nuốt nước bọt: “Ngươi không lừa ta, thật sự có tác dụng?”
“Chỉ bôi bên ngoài có ích gì, ngươi vẫn phải kiêng ăn, uống thuốc, tâm bình khí hòa”
Triệu Khương Lan báo thù hung hăng gõ lên đầu nàng ta: “Phải nhớ kỹ, tức giận sẽ nóng trong người, hỏa khí quá vượng, không khỏi được đâu!”
Tính tình hung bạo của Triệu An Linh bùng nổ, nhưng cố tình nàng ta lại tin lời Triệu Khương Lan.
Không để hỏa khí của mình quá vượng ảnh hưởng sự hồi phục của gương mặt.
Với Triệu An Linh mà nói, không có gì quan trọng hơn dung mạo.
Đợi giúp Triệu An Linh bôi xong thuốc lần đầu, ánh mắt Triệu Khương Lan chăm chú nhìn bình thuốc.
Nàng thở dài, trân trọng đưa đồ cho Triệu An Linh.
“Lấy đi, làm theo cách của ta ban nấy, mỗi ngày ba lần. Nhất định phải dùng cho tốt, đừng làm mất, bởi vì ngươi không thể tìm ra được bình thứ hai đâu.”
Triệu An Linh không quá tin cầm lấy trong tay xem thử: “Chẳng phải chỉ là thuốc bôi thôi sao, có gì khó tìm chứ.”
“Ngươi biết nó đáng giá bao nhiêu tiền không?”
“Bao nhiêu?”
Triệu Khương Lan giơ một ngón tay lên.
Triệu An Linh cười nhạo: “Một lượng bạc? Giá này cũng đáng nhắc đến à?”
“Đoán sai rồi.”
“Lẽ nào là một trăm lượng, ngươi bớt gạt người đi, cái này còn đắt hơn ngọc vinh cao trong cung à.”
Triệu Khương Lan mím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138412/chuong-605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.