Lý Mặc vô ý thức muốn tìm vật phòng thân nào đó từ trong tay mình. Có điều, đáng tiếc, chủy thủ vốn giấu trong tay áo hắn ta đã bị người của Triệu Khương Lan tịch thu.
Xem tình huống trước mắt, thật đúng là người là dao thớt ta là thịt cá. Mộ Dung Bắc Uyên đánh giá Lý Mặc vài lần.
Bởi vì chưa từng đích thân nhìn thấy Lý Mặc nên hắn không nhận ra được thân phận của Lý Mặc. “Triệu Khương Lan, giải thích một chút đi, hắn ta là ai?”
Từ khi hai người ngọt ngào ở chung đến nay, Mộ Dung Bắc Uyên rất ít khi gọi cả tên họ nàng không khách khí như vậy.
Bây giờ lại gọi như vậy, chứng tỏ hắn đã thật sự mất hứng.
Mai Hương cắn răng quỳ xuống: “Bẩm Vương gia, đây là một vị biểu ca ở phương xa của nô tỳ, bởi vì tình cờ bị kẻ thù gây thương tích, nô tỳ thấy thương thế quá nghiêm trọng nên mới cả gan mời Vương phi đến xem”.
Mộ Dung Bắc Uyên lạnh lùng cười một cái.
“Mai Hương, thân thích của người thật nhiều nhỉ? Tối hôm qua là tỷ tỷ bị thương, hôm nay thì trở thành ca ca. Trước khi người tiến vào phủ đệ của bản vương, quản gia Chu đã điều tra lại lịch của ngươi, hắn chưa từng nói người có nhiều họ hàng đột nhiên xuất hiện như vậy!”.
Mai Hương bị ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên làm cho không chỗ trốn, sau lưng lập tức nổi lên một lớp mồ hôi lạnh.
“Vương gia bớt giận, hôm qua, hôm qua là…”
Nói rằng hôm qua chẩn trị cho người biểu ca này cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138367/chuong-560.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.