Lý Mặc nhìn chữ viết trên đơn thuốc này mà lâm vào suy tư.
Hắn nghĩ tới chữ Khải cứng cáp có lực từng nhìn thấy trong đống tuyết ngày đó. Lại nhìn kiểu chữ xụi lơ vô lực khiến người ta không dám nhìn thẳng trước mắt, chỉ cảm thấy cay đôi mắt.
“Chữ viết của Vương phi hình như rất đặc biệt.”
Hắn thực sự không nhịn được, vẫn hỏi ra.
Triệu Khương Lan ừ một tiếng: “Thế nào, không đọc được hả? Công tử đang khinh bỉ thư pháp của bản cung sao?”
“Không dám. Chỉ là hơi kỳ quái thôi, nghe nói quý nữ trong kinh từ nhỏ đều rất giỏi viết chữ, thân phận Vương phi cao quý như vậy, sao chữ viết ra không giống như từng cố ý học qua?”
Triệu Khương Lan cười nhạo: “Đó là do ngươi không có năng lực thẩm mỹ. Vương gia nhà chúng ta luôn khen chữ của bản cung đẹp mắt”
Lý Mặc hơi buồn cười: “Xem ra tình cảm Thần Vương điện hạ dành cho Vương phi thật là nồng nàn, danh bất hư truyền”.
Triệu Khương Lan ngẩng đầu.
Nàng cười đến quỷ dị: “Danh bất hư truyền? Không biết người nghe nói ở đâu vậy, bên ngoài đều đồn rằng Thần Vương cực kì không thích Thần Vương phi kìa. Xem ra ngươi đúng là một chút cũng không hiểu việc trong kinh. Bản cung cũng không rõ, ai cho loại tiểu nhân vật như người gan to bằng trời để liều mạng đêm tối xông vào Vũ Vương phủ. Không sợ ném luôn mạng nhỏ sao, hả?”
Lý Mặc nhất thời nghẹn lời.
Hắn phát hiện Triệu Khương Lan rất thích chọc ngoáy hắn.
Đương nhiên, trong mắt Thần Vương phi cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138366/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.