Mộ Dung Bắc Uyên cười lạnh: “Ngươi đương nhiên phải phạt. Sáng sớm ngày mai tự mình đi tìm Chu Khiết lĩnh hai mươi roi đánh.”
Triệu Khương Lan vội nói: “Chao ôi, dù nàng ấy có bản lĩnh thì cũng không chịu nổi hai mươi roi đánh, dù thế nào nàng ấy cũng là một tiểu cô nương, trừng phạt này cũng quá nặng đi. Nếu có chỗ nào không ổn thì không phải vẫn là để thiếp trị sao. Vương gia của thiếp ơi, ngài bớt bớt giận, lát nữa trở lại thiếp quất nàng ấy mấy cái, cho chút giáo huấn là được rồi.”
Mộ Dung Bắc Uyên lại chuyển sang nàng: “Nàng trước ngậm miệng vào đi, đã đến lúc này rồi mà nàng còn có tâm tư đi quản nha hoàn? Nàng cho rằng chốc nữa bản vương không trùng trị nàng hả?”
Triệu Khương Lan lộ vẻ tủi thân và khiếp sợ, đặc biệt xốc nổi chỉ vào hắn.
“Chàng chàng chàng, cái tên xấu xa này, lại dám hung ác với thiếp như vậy, thiếp tức giận!” Mộ Dung Bắc Uyên: “..”
Hắn bất đắc dĩ nhéo nhéo mi tâm: “Nàng còn không biết xấu hổ mà tức giận hả, chẳng lẽ người sai không phải nàng?”
Triệu Khương Lan bắt đầu chơi xấu: “Cho dù thiếp sai rồi thì thế nào? Thiếp sai rồi thì chàng liền có thể hung ác với thiếp? Không phải thiếp là nữ nhân chàng thích nhất sao, chàng lại dùng loại thái độ này đối xử người chàng thích nhất hả, trước kia Thẩm Hi Nguyệt làm bao nhiêu chuyện xấu mà chàng cũng đâu có hung ác với nàng ta!”
Mộ Dung Bắc Uyên: “…”
Hắn nhấc tay tỏ vẻ đầu hàng: “Rồi rồi, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138364/chuong-557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.