“Vương gia, thật sự không giấu diếm. Triệu chứng này của vương phi, họ quan hành y nhiều năm, duy nhất cảm thấy rất giống, chính là sầu trong tuyết rơi”.
Nghe thấy cái tên này, Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan đều sửng sốt.
Triệu Khương Lan đã không quên, lần trước nghe nói còn là Mộ Dung Bắc Uyên giải thích với mình về bệnh tình của Thẩm Hi Nguyệt.
Làm sao đang yên đang lành, ngược lại nàng cũng bị rồi.
Thái y cũng cảm thấy kỳ lạ.
“Theo lý mà nói, con rắn độc cắn vương gia năm đó rất hiếm, căn bản không phải loài ở Thịnh Khang chúng ta, cũng không biết nó đến từ nơi nào. Nếu như một lần bị vương gia ngài đụng phải thì có thể lý giải, nhưng lại bị vướng phui đụng phải một lần nữa. Nghe thì có vẻ hơi kỳ lạ”.
Nói xong, ông ta lại nhìn về phía Triệu Khương Lan: “Vương phi vẫn còn nhớ, mình trúng độc từ khi nào không?”
“Có lẽ là đã rất nhiều năm rồi, bổn cung không có ấn tượng nhiều lắm”
Mộ Dung Bắc Uyên lại nghĩ tới một chuyện: “Năm đó bổn vương suýt nữa bị trúng độc, là bảy năm trước ở yến tiệc trong cung, lúc đó con cái của rất nhiều quan viên trong triều đình cũng vào cung dự tiệc. Có thể nào vương phi lúc nhỏ cũng theo thái phó đến dự tiệc, nhưng bản thân nàng ấy lại không nhớ không?”
“Ý của vương gia là, ngài và vương phi bị rắn cắn, nói không chừng là vào cùng một ngày không? Nhưng chuyện này không chắc đâu. Dù sao vương phi cũng là nữ nhi của Thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138331/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.