Hắn hừ lạnh một tiếng: “Mặc kệ đó là nam hay nữ, miễn là người sống thì đều nguy hiểm tất.”
Hôm sau, hai người ăn bữa tối ở trong phủ xong mới ra ngoài. Thời tiết bên ngoài khá lạnh, hơn nữa vì đã tối, vậy nên Triệu Khương Lan bị Mộ Dung Bắc Uyên yêu cầu che kín mít.
Nàng mặc một chiếc áo gấm dày màu hồng phấn, trên áo dùng chỉ màu trắng và hồng thêu hoa mai vàng, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo choàng làm từ lông cáo trắng.
Dù chỉ nhăn mày một lần cũng cao quý vô cùng.
Mộ Dung Bắc Uyên lại mặc một cây đen, thoạt trông u ám già dặn. Khi hắn bước đi trong viện, bóng lưng dường như hòa thành một thể cùng bóng tối.
Nhưng khi xoay người nhìn thấy gương mặt ấy, trắng như tuyết, kiêu ngạo không gì sánh được, chỉ cảm thấy nghiêm nghị không thể xúc phạm.
Mai Hương và Đông Diệu theo sát phía sau hai người, nhìn thấy trang phục của họ đều thấy hơi kinh ngạc trước cái đẹp.
Là một thuộc hạ sống chết theo chủ, Mai Hương vững chắc noi theo thẩm mỹ chủ tử của mình.
Lúc này nhìn Mộ Dung Bắc Uyên đúng là càng quan sát càng thấy hài lòng, thậm chí còn vứt vị đế vương cao quý của Vinh Dương ra sau đầu luôn.
Tuy rằng vua của Vinh Dương cũng có vẻ bề ngoài xếp hạng nhất đấy, nhưng nếu đặt lên bàn cân so sánh với vị điện hạ này thì chung quy vẫn kém mấy phần.
Sự tán thành của những người thích cái đẹp chỉ đơn giản vậy thôi. Khi bọn họ đến bên bờ hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138265/chuong-458.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.