Khê Hà run lên, nàng ta ngỡ rằng độc trong móng tay của mình chưa được dọn sạch.
Nàng ta siết chặt khăn rồi nói: “Cha, chắc chắn là có người vu oan cho con, sao con lại có thể làm ra chuyện như thế chứ. Chắc chắn là có người bôi lên người con, ngài phải tin tưởng con”
Định Sơn Hầu đẩy nàng ta ra với vẻ căm ghét: “Được rồi, người để dành mà tới Kinh Triệu phủ nói với nói với Thần Vương điện hạ đi. Dù gì thì người cũng là người đi ra từ Thần vương phủ, có lẽ hắn sẽ giữ thể diện mà không xử phạt quá nặng.”
Khê Hà lắc đầu một cách hoảng sợ rồi nói: “Không, Thần Vương điện hạ không thích con, nếu như con rơi vào tay y thì chắc chắn sẽ chết không yên lành. Cha cha không thể đối xử với con như thế được.”
Định Sơn Hầu nở một nụ cười lạnh lùng: “Ai là cha ngươi, con trai ta đã chết rồi thì con dâu ở đầu ra chứ? Từ hôm nay trở đi, ngươi không còn liên quan gì tới Định Sơn Hầu phủ nữa. Người đầu, đưa nàng ta tới Kinh Triệu phủ!” Khê Hà cứ thế bị người đưa tới chỗ Mộ Dung Bắc Uyên.
Khi nàng ta nhìn thấy hắn thì quỹ bịch xuống đất. Hắn nhìn chằm chằm Khê Hà rồi nở một nụ cười mà nói: “Sao thế, sợ hãi như vậy làm gì? Chột dạ à?”
Trời vừa tối, cuối cùng Khê Hà cũng ký tên vào tờ giấy thú tội.
Mộ Dung Bắc Uyên sai người cất đồ đi, hắn đưa mắt nhìn màu trời mà có chút buồn bã.
Giờ này trong cung đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138252/chuong-445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.