Trong bụi đất tung bay, Triệu Khương Lan có thể nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên rất rõ ràng.
Trong lòng nàng cất chứa hàng ngàn hàng vạn cảm xúc.
Lần đầu tiên trong đời Triệu Khương Lan nhận ra rằng cho dù có chuyện gì xảy ra thì Mộ Dung Bắc Uyên vẫn luôn ở bên cạnh, nàng không cần phải sợ hãi.
Triệu Khương Lan đột nhiên cảm thấy trên đầu mình ấm áp, hóa ra bàn tay rộng lớn của Mộ Dung Bắc Uyên đang xoa đầu mình.
“Thế nào, có bị thương hay không, ngã đau không?”
“Không đau, chàng đã bảo vệ ta.”
Triệu Khương Lan nói xong lại nghĩ tới vết thương sau lưng của Mộ Dung thì trở nên căng thẳng.
“Chàng sao rồi, lần trước vết thương bị sói cào còn chưa khỏi hẳn, không biết bây giờ có toác ra không”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu rồi nói: “Không sao, ngựa của nàng sao thế?”
Triệu Khương Lan quay đầu thì thấy con ngựa này đã bị mấy người hợp sức ngăn lại. Trên đài quan sát, Khê Hà nhìn thấy cảnh này thì siết chặt khăn trong tay. Rõ ràng chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa là Triệu Khương Lan đã bị quăng ra ngoài. Hết lần này tới lần khác Mộ Dung Bắc Uyên lại có thể đỡ được nàng ta một cách chính xác.
Đến cùng là vì sao nàng ta luôn may mắn như thế, tại sao nàng ta không chết đi chứ! Khê Hà vẫn luôn theo dõi tình hình trong sân bóng.
Lần đầu tiên mắt ngựa bị thương, rõ ràng Triệu Khương Lan đã sắp không khống chế được nữa.
Cũng không biết vì sao mà đột nhiên con ngựa kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138226/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.