Cưỡi ngựa đánh bóng.
Mộ Dung Bắc Uyên đùa Triệu Khương Lan một chút: “Vương phi muốn tham gia không, tới bây giờ bản vương còn nhớ biểu hiện của vương phi lúc sáng, thật sự là không đành lòng nhìn thẳng đó”
“Chàng đừng chê cười ta, vốn ta cũng không biết chơi đá cầu, nhưng cưỡi ngựa đánh bóng thì khác. Ta cưỡi ngựa cũng không tệ lắm, có lẽ chơi trò này cũng ổn đó.”
“Ồ? Những năm qua sao chưa từng thấy bóng dáng của nàng trên sân bóng chứ? Nàng chơi như thế nào, chơi trong mơ à?”.
Đương nhiên là Triệu Khương Lan không thể nói thật, chỉ có thể bảo hắn chờ mà xem.
Nàng thật sự không có mạnh miệng, cưỡi ngựa đánh bóng vừa vào sân là đã thấy sự khác biệt.
Triệu Khương Lan cầm cây gậy trong tay, cúi người mà đánh ra một đường cầu xinh đẹp.
Trong mắt Mộ Dung Bắc Uyên lóe lên một chút ánh sáng, áo đỏ trên người nàng trở thành ánh sáng duy nhất trong mắt hắn. Quả cầu bay vào giữa sân, Triệu Khương Lan giục ngựa đi qua.
Ai ngờ ngựa nàng cười đột nhiên mân mê móng trước sau đó rống lên một tiếng đau đớn. Nó bắt đầu phát điên, cho dù có kéo thế nào cũng không đứng yên được.
Triệu Khương Lan vô cùng căng thẳng, nàng dùng sức kéo dây cương, sau đó vỗ VỖ vào tại ngựa để an ủi.
Trong lúc bối rối, nàng nghe được tiếng ngựa rên rỉ. Nó nói nó không nhìn thấy đường. Đột nhiên Triệu Khương Lan ngẩng đầu rồi nhìn xung quanh một chút. Đến cùng là ai nhân lúc này mà hãm hại ngựa của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138225/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.