Mộ Dung Bắc Hải nghe Triệu Khương Lan nói thế thì có chút khó hiểu mà hỏi: “Tại sao Hồng Vân lại biết câu thơ này?”
“Vốn muội nghĩ rằng nàng ấy ở lâu Yên Vũ gặp được nhiều người, nói không chừng có học trò vào kinh thi cử tới đó uống rượu, nghe bọn họ nói đến thì sao. Nên muội có nói cho nàng ấy, để nàng ấy để ý giúp muội”
Mặc dù câu này có chút giả dối nhưng phần lớn đều là thật, Mộ Dung Bắc Hải tin ngay. “Thì ra là thế, xem ra đây chính là duyên phận, hay là để huynh vào cung hỏi mẫu hậu vậy”
Triệu Khương Lan suy nghĩ một chút rồi nói: “Để muội đi chung với huynh”
Bên này hai người cùng nhau vào cung, một bên khách thì Mộ Dung Bắc Uyên cũng đang bận bịu chuyện thi cử.
Dựa theo lệ cũ, quan viên quản lý sắp xếp cho các học trò đi thi sẽ đích thân thăm hỏi thí sinh có thành tích xuất sắc trong đó.
Mộ Dung Bắc Uyên đành phải dẫn theo mấy người của Kinh bộ tới gặp, để có cái mà tâu lên Chiêu Vũ để. Trong đó, người khiến người khác có ấn tượng nhất chính là Trần Lập Huy, học trò mười tám tuổi trúng giải nguyên.
Trần Lập Huy thuê một căn nhà nhỏ ở kinh thành ở chung với hai bạn học khác.
Khi bọn họ biết Thần Vương điện hạ tự mình tới nhà thì đều vô cùng sợ hãi và căng thẳng. Mộ Dung Bắc Uyên an ủi vài câu, lại cổ vũ bọn họ sau đó mới chuẩn bị rời khỏi đây.
Ai ngờ Trần Lập Huy lại cố ý gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138209/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.