Tiểu nhị khó xử ngắn họ lại, hai chân như nhũn ra.
“Khách quan, điều này không được đầu, khách trong điểm của ta sắp đến rồi, lúc này các người xông vào, nếu làm loạn đồ đạc trong điểm của ta, ta sẽ khó ăn nói với khách”
Hắn ta vừa dứt lời, một cây đao liền lao đến cổ của hắn ta.
Tiểu nhị cổ co rụt lại, nước mắt rơi xuống lã chã. “Mời ngài mời ngài, tiểu nhân không cản nữa”. Vào trong viện, một con ngựa trắng đập vào tầm mắt. Ánh mắt của bọn người này sáng lên, nhao nhao quanh xung quanh. Chủ quán nuốt nước miếng, cực kỳ chột dạ. “Con ngựa này từ đầu đến vậy?”
“Này, đây là ngựa của trưởng quầy nhà ta, làm sao vậy?” Tử sĩ đến gần, tinh tế nhìn thoáng qua chiếc yên ngựa kia, sau đó tắt tiểu nhị một bạt tai.
“Nói dối! Trợn to mắt chó của ngươi ra, trên yên ngựa này còn có khắc ấn ký của Thần Vương Phủ, chưởng quầy nhà người là thân phận gì mà dám dính líu đến Thần Vương Phủ!”
Đầu óc của tiểu nhị như nổ tung.
Cái gì? Thần Vương Phủ?
Vậy, hai người bệnh trước đó đến đến đây, không lẽ là vương gia gì đó chứ.
Tiểu nhị như hắn ta rốt cuộc tại sao lại chạm vào nhân vật lớn đó? “Còn không mau nói, bọn họ ở phòng nào!”
Chân tiểu nhị mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất: “Nói, tiểu nhân nói. Ban đầu hai vị khách quan đến, ở tại phòng thiên tử số 1, sau đó lại có một cô nương đến, nói là hạ nhân của bọn họ, hiện tại người ở trên lầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138173/chuong-366.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.