Nhìn thấy mọi người xung quanh im lặng, Triệu Khương Lan ra vẻ khó hiểu mà thở dài một tiếng.
"Tại sao tất cả mọi người đều không nói gì vậy?"
Lâm Gia Uyển nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc: "Quả nhiên Thần Vương phi rất lợi hại, thần phụ cảm thấy tự ti. Nếu không thì hôm nay chúng ta dùng tờ giấy đỏ có chữ viết tay của Vương phi để cầu phúc đi.”
Triệu Khương Lan xua tay: "Điều này không thể được. Nếu chuyện này được truyền ra thì không phải người ngoài sẽ nói rằng thư pháp của Liên phu nhân khó coi ư? Và như thế sẽ hủy hoại danh tiếng của ngươi nữa"
Trong lòng Lâm Gia Uyển đang mắng nàng thành cặn bã.
Rõ ràng cách làm hiện tại của Triệu Khương Lan đã làm mất hết danh dự của nàng ta rồi. Được lắm.
"Hay là thế này đi, Liên phu nhân hãy dựa vào chữ viết của bổn cung để luyện thêm vài lần nữa, cuối cùng chắc chắn sẽ luyện ra được một chút lực. Bổn cung tin tưởng ngươi, ngươi mau bắt đầu đi"
Nói xong, nàng còn chu đáo chuẩn bị một tờ giấy mới cho Lâm Gia Uyển.
Mặc dù hoa trà yến hàng năm chỉ là một buổi tụ hội có quy mô nhỏ, nhưng nó vẫn nổi tiếng và được nhiều người ở kinh thành biết đến.
Rất nhiều người đang âm thầm chú ý đến những gì đang xảy ra.
Đương nhiên, Lâm Gia Uyển muốn dùng kiểu chữ viết của chính mình, nếu không chuyện này mà truyền ra thì nàng ta sẽ không còn mặt mũi nào nữa.
Nhưng tại sao Triệu Khương Lan lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138122/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.