Huống chi, Lâm Gia Uyển và Thẩm Hi Nguyệt có quan hệ tốt, chắc chắn sẽ muốn ra mặt thay Thẩm Hi Nguyệt, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu con thiêu thân.
Mộ Dung Bắc Hải hiển nhiên cũng không muốn nàng đến nơi đó, nhìn nàng khuyên nhủ: "Chẳng qua là uống chút trà, ăn điểm tâm, ngồi lâu sẽ rất nhàm chán, huynh khuyên muội chớ đi”.
Triệu Khương Lan cũng thu lại thiệp mời: "Con người của muội có thù tất báo, đầu óc rất hạn hẹp. Nếu nhà họ Liên dám mời muội thì đừng trách muội không khách khí”.
Hắn dở khóc dở cười nhìn nàng: "Muội đừng có đi gây sự chứ. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, huynh lo lang muội sẽ chịu thiệt. Các nàng đông người, tuy thân phận không cao quý bằng muối, nhưng lỡ họ xúm lại bắt nạt muội thì sao"
"Tam ca, huynh nghĩ muội yếu đuối quá rồi, muội há có thể để các nàng bắt nạt. Nghẹn khuất hôm nay muội còn chưa phát tiết. Triệu Minh không có cách xử lý, muội sẽ dùng thân phận Triệu Khương Lan đòi lại"
Mộ Dung Bắc Hải thật ra rất hiểu nàng, nàng cũng không thích trường hợp oanh oanh yến yến thế này, bằng không lúc tham gia thịnh yến trong cung cũng sẽ không cố ý tìm một địa phương thanh tĩnh để ngồi.
Nàng muốn đi, chỉ vì cảm thấy hắn bị Liên công tử đả thương, nghẹn khuất này nuốt không trôi.
"Khương Lan, muội không cần vì huynh mà làm chuyện muội không thích"
"Muội cũng không phải vì huynh" Nàng bĩu môi: "Bọn họ đập tiệm của muội, cho rằng bồi thường muội ít bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138115/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.