Lâm Gia Uyển lúc này mới nhìn về phía Triệu Khương Lan, nàng ta cười xòa nói: "Vị công tử này, tổn thất của cửa hàng người, chúng ta sẽ bồi thường đủ, ta ở đây thay mặt phu quân ta bồi tội với người, mong người đừng chấp nhặt với huynh ấy".
Triệu Khương Lan không vui nhìn chằm chằm nàng ta: "Liên phu nhân, người chỉ một câu không phải cố ý là có thể che đậy hành vi xằng bậy của hắn rồi sao? Đây là do các người dùng túng nên mới khiến Liên công tử mắc thêm lỗi lầm nữa, ta không muốn tha thứ hắn.”
Liên công tử nghe vậy liền hung tợn trừng mắt nhìn nàng, còn muốn mở miệng nữa, nhưng bị Lâm Gia Uyển ngăn lại.
"công tử tức giận, ta hoàn toàn có thể lý giải, ta cam đoan với người, sau này huynh ấy tuyệt đối không tới quấy rầy việc buôn bán của ngươi".
Lâm Gia Uyển nói xong lại nhìn về phía Mộ Dung Bắc Hải, thanh âm cực khẽ, mở miệng: "Điện hạ, có thể xem ở giao tình của chúng ta năm đó, tha cho phu quân ta lúc này không? Thần phụ trước đây chưa từng mở miệng cầu ngài, ngài lúc trước cũng nói, sau này nếu cần thì sẽ giúp ta một chút. Lúc này có thể đừng tấu lên thánh thượng không, nếu không thì nhà họ Liên."
Lời này nàng ta nói nhỏ, người bên ngoài không nghe được. Nhưng Mộ Dung Bắc Hải nghe được, Triệu Khương Lan cũng nghe được. Triệu Khương Lan cảm thấy hoang đường không gì sánh được!
Lâm Gia Uyển lại vẫn dám nhắc tới năm đó, khi đó nhà họ Lâm của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138113/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.