Triệu Khương Lan cười nhạt, bởi vì phẫn nộ cùng đau lòng, đáy mắt của nàng nổi lên một áng đỏ.
"Bách tính tại đây đều chứng kiến toàn bộ quá trình, nếu ta nhớ không lầm, vừa rồi Liên công tử nói ta thân phận ti tiện, người muốn trừng trị ta thế nào thì không ai dám nói một chữ không. Tại hạ tự hỏi bản thân không có quyền thế ngập trời như Liên phủ nên đành phải chấp nhận, nhưng người thân là thần tử lại dám ám sát Sơn vương điện hạ, người chẳng lẽ không nên nhận tội sao?”
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Mộ Dung Bắc Hải, Liên công tử vội vã bồi tội: "Điện hạ, hôm nay Liên mỗ lỡ tay, liền bồi tội với ngài ở đây. Nhưng ta cũng không rõ tại sao ngài lại. muốn xuất thủ cứu một tên tiện dân như thế. Đều là tại tên họ Triệu này gây sự nên mới liên lụy đến ngài bị thương ngọc thể".
"Tiện dân?”.
Mộ Dung Bắc Hải sắc mặt trầm hơn: "Bản vương sao không biết bách tính an phận nghề nghiệp trong kinh thành trở thành tiện dân lúc nào. Lẽ nào trong mắt Liên công tử, thường dân không có quan chức trong người đều có thân phận ti tiện sao? Hoàng thượng yêu dân như con, nếu để lão nhân gia ông biết nhà họ Liên nhà người đối xử với dân chúng như vậy, e là sẽ nổi giận đấy".
Liên công tử nghe lời này liền run lên một cái, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Giọng Mộ Dung Bắc Hải càng nghiêm khắc lạnh lẽo hơn: "Bản vương sở dĩ cản một đạo này, chính là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138112/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.