Khê Hà đang bị ép ngồi ở trước gương để trang điểm, đến lúc sắp xong bước trang điểm đậm và đẹp như vẽ ra thì nàng ta đột nhiên kịch liệt từ chối và đứng dậy, quỳ gối trên mặt đất cầu xin tha thứ.
Thẩm Hị Nguyệt bị đau đầu bởi những tiếng lải nhải, ồn ào liên tục của nàng ta thế cho nên rốt cuộc không nhịn được mà vươn tay xuống cho nàng ta một cái tát.
Dường như cái tát đó chưa đủ để trút cơn giận, một lúc sau, nàng ta
không tiếc tặng cho Khê Hà thêm một cái tát nữa.
Khê Hà hai mắt như người vô hồn, ngơ ngác nhìn Thẩm Hi Nguyệt, giống như một con rối không có linh hồn vậy.
"Chủ tử sẽ cứu ta chứ?" Một lúc lâu sau, Khê Hà mới tuyệt vọng hỏi.
Thẩm Hi Nguyệt tặng cho nàng ta một cái nhìn thương hại nhưng ánh mắt nàng ta không giấu nổi sự tức cười: "Ngươi nghĩ cái gì vậy, vì một tỳ nữ không có một chút giá trị nào mà khiến cho huynh ấy phải bại lộ thân phận vì ngươi, nói rằng ngươi là người của huynh ấy chứ? Còn ta là ai chứ, ta là quân cờ mà ngũ vương gia đặt bên cạnh tứ vương gia. Người đang mơ tưởng cái gì vậy?"
Đều là quân cờ như nhau tại sao lại còn phải xem xem ai cao quý hơn ai.
Thẩm Hi Nguyệt nhìn Khê Hà, con người đó đã im lặng, cuối cùng nàng ta lộ ra một chút xót thương cuối cùng.
Nàng ta vỗ nhẹ đầu của Khê Hà, thế nhưng trong mắt nàng ta là sự lạnh lẽo đến tột cùng.
"Sớm muộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138042/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.