Thân là vợ thì việc chăm sóc chồng là lẽ thường tình.
Thế nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của Mộ Dung Bắc Uyên làm cho Triệu Khương Lan không thể không nghĩ đến đêm hôm đó, hắn đã đem nàng ăn tươi nuốt sống làm cho nàng vô cùng đau đớn.
Triệu Khương Lan cả người không khỏi run lên, cau mày và im lặng không nói gì.
Mộ Dung Bắc Uyên lập tức tỉnh táo, lần trước hắn giống như một tên khốn vậy cho nên có lẽ nàng cần có thời gian để quên đi chuyện lần đó.
Không việc gì mà phải gấp gáp như vậy!
Như là để trừng phạt ý nghĩ xấu xa đó, đột nhiên ngực của hắn truyền đến một cơn đau nhức.
Hắn không còn chút sức lực nào, liền tựa trán lên trên vai của nàng, cầm tay nàng, sau đó yếu ớt mà nói: "Lại đau nữa."
Bàn tay của Triệu Khương Lan bị hắn tay nắm chặt đưa lên trái tim hắn.
Ở nơi đó tiết tấu sôi động, thình thịch thình thịch.
"Lần trước khi chúng ta cái đó có đau không?"
Mộ Dung Bắc Uyên đầu tiên là gật đầu, sau đó thì lại lắc đầu nói: "Thực ra là cũng có đau, chỉ có điều không phải là đau từng cơn như thế này, mà là loại dày vò như bị lửa đốt."
"Là do ta sợ nàng bị bọn chúng lợi dụng, hơn nữa ta cũng rất sợ nàng động tâm với lũ thổ phỉ đó, cho nên ta mới ghen tị"
Triệu Khương Lan chưa từng nghĩ rằng Mộ Dung Bắc Uyên sẽ có ngày nói những lời này với nàng.
Ghen tị sao? Một người là con cưng của thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1138041/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.