"Toàn bộ sơn trại trống không, tất cả mọi người đều đã đi rồi?" Tần Nguyên gật đầu: "Thuộc hạ cũng cảm thấy thật kỳ lạ, theo lý thuyết trước đây bọn họ cũng không bắt cóc vương phi đi, để cho ngài ấy chạy trốn giữa đường thì chắc sẽ không cảnh giác như thế mới phải.
Huống hồ chỗ đó là đại bản doanh của sơn phỉ, một khi bỏ đi thì có thể đến đâu chứ?" Mộ Dung Bắc Uyên suy đoán có thể là tin tức Triệu Khương Lan trở về bị người khác biết được, đối phương cũng biết việc này sẽ không được bỏ qua nên mới đề cao cảnh giác báo cho biết sơn phỉ để cho bọn chúng chuẩn bị sẵn sàng rút lui từ trước.
Có điều hành động trừ phiến loạn đã duy trì liên tục nhiều năm, những người này ỷ vào việc có chút bản lĩnh vẫn không kiêng nể gì cả mà lại có thể vì chuyện không quan trọng này mà chuyển trận địa đi.
Giống như có điều gì ẩn khúc khiến người ta không đoán ra.
"Người trừ phiến loạn có tìm kiếm khắp toàn bộ sơn trại một lần, tìm được vật gì khác để lại hay không?”
"Có đóng một rương lẻ tẻ gì đó rồi mang trở về, đã được niêm phong rồi, chuẩn bị kiểm tra thực hư một lần nữa xem có manh mối khác hay không.
Vương gia có muốn đến xem không ạ?" Mộ Dung Bắc Uyên ừ một tiếng, đi theo Đông Diêu một chuyến.
Thứ quý trọng sớm đã bị người khác mang đi, lần này bọn họ đến lục soát tiêu diệt cũng chỉ là lấy được một ít thứ rải rác thoạt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1137995/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.