Đôi mắt hai người đều sáng tỏ lạ thường. Hai tay Triệu Khương Lan chống ở trên bả vai của hắn, thở hổn hển thật sâu.
Mộ Dung Bắc Uyên cứ nhìn chằm chằm nàng không hề chớp mắt như vậy, phần lớn thời gian hắn đều nhìn khỏe mỗi dính máu của nàng.
Hắn có một loại kích động muốn liếm sạch vết máu đó một lần nữa.
Thế nhưng Mộ Dung Bắc Uyên không chịu đựng được nữa, trong nháy mắt hắn buông Triệu Khương Lan ra thực chất đã bị hoa mắt.
Vừa rồi suýt chút nữa đã đau đến ngất đi. “Huynh thấy thế nào?”
Tuy là vừa nãy Triệu Khương Lan căng thẳng đến mức tim sắp ngừng đập, còn giữ lại sự ngượng ngùng không cách nào nói lên lời nhưng sắc mặt Mộ Dung Bắc Uyên tái nhợt nhắc nhở nàng rằng tình hình của hắn cũng không tốt.
Là đại phu, nàng dứt bỏ suy nghĩ về các loại tình cảm sau khi hôn trượng phu lần đầu tiên một cách rất không có cốt cách rồi cúi đầu đi bắt mạch đập của hắn.
Nàng nhíu mày. “Rất đau.” Hắn thành thực lạ thường mà bổ sung một câu. “Đau như vậy mà huynh còn không ngừng lại, huynh điên rồi sao?” Triệu Khương Lan quả thực hết chỗ nói.
Nàng cho rằng Mộ Dung Bắc Uyên có tính cách vô cùng tỉnh táo biết kiềm chế, thật đúng là xem trọng hắn rồi. “Không nhịn được.”
Hắn tựa ở trên đá biếc nghỉ ngơi: “Ta vẫn chưa hiểu rất cuộc vì sao cứ hễ làm gì đó với nàng là lại đau. “
“Có thể là tâm trạng không ổn định mà thôi. Lúc huynh… làm gì đó với ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1137994/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.