“Trước đây người đến là một vị cô nương, nhưng là do một vị khách hàng cũ giới thiệu tới. Cô nương kia mang theo mũ sa che kín mặt, làm người ta không thấy rõ dung mạo. Có điều ta nhớ kỹ mười ngón tay của nàng nhuộm sơn móng tay màu đỏ, nhưng ngón áp út ở tay trái hơi bị bong tróc.”
Tiểu Dương không chịu nể mặt mũi: “Vị khách hàng cũ kia có thân phận như thế nào?”
Người trung gian cười nhạt: “Đó không phải người mà các ngươi có thể đắc tội nổi đâu.”
“Bớt nói nhảm đi!”
Kiếm sắc ở phía sau nên hắn không dám giấu giếm, chỉ đành buồn bực nói: “Người trong cung, là một vị công công. Cụ thể là người của cung nào thì ta không rõ lắm. Nhưng có lẽ phía sau còn có người trong hoàng gia giật dây, nếu không có ai có lá gan bắt cóc vương phi.”
Tiểu Dương cầm giấy bút từ trên bàn lên: “Bộ dạng của hắn ta như thế nào, ngươi nói đi để ta vẽ”
Không ngờ dựa theo sự miêu tả của hắn, Tiểu Dương lại thực sự kí hoạ ra dáng vẻ đúng đến bảy tám phần. Người này thực sự cũng không nói ra được nhiều hơn nữa.
Trước khi đi, Dịch Chân cảnh cáo rằng: “Ngươi phải biết giữ kín chuyện hôm nay, nếu không cho dù bọn ta có gặp điều không may trước thì kẻ làm người trung gian như người mà bản đứng cổ chủ cũng cẩn thận khó giữ được cái mạng nhỏ này”
Trở lại vương phủ, Tiểu Dương đưa bức họa cho Triệu
Khương Lan. “Chỉ biết là một công công, họ tên thân phận đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1137983/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.