Ngựa lao vút đi, nhanh chóng vượt qua lớp sương mù, tâm mắt cũng dần thoáng đãng.
Triệu Khương Lan hướng bọn họ đang chạy, càng ngày càng chạy sâu vào trong rừng.
Đôi mắt nàng đảo một vòng, đột nhiên cảm giác tình cảnh này không thích hợp.
Người ngồi phía sau không nói một lời, nàng không thể xoay người lại nhìn, chỉ nhìn thấy tay của người này.
Tuy thị vệ trong vương phủ ngày ngày tập võ nhưng dù sao cũng là tư binh của vương phủ, thân phận bất phàm, khi tập võ so với người bình thường thì phải để ý không ít.
Triệu Khương Lan chú ý tới hầu như tay của tất cả mọi người đều sạch sẽ rõ ràng, bàn tay không có vết bẩn.
Nhưng tay cầm dây cương của người sau lưng lại có mấy vết sẹo mờ nhạt, mười ngón thô to.
Không giống binh phủ, giống sơn tặc hơn.
Nàng bất động thanh sắc nắm tay lại, len lén cầm cây trâm vừa rồi ra.
Sau đó thừa dịp bất ngờ, rút mạnh cây trâm ra, xoay người muốn vào cổ người này.
Đáng tiếc, chỉ thiếu một chút nữa mà cổ tay nàng đã bị khống chế.
Bởi vì đau nên ngón tay của nàng chỉ có thể bị ép buông lỏng, cây trâm cũng rơi xuống mặt đất.
“A” Người đàn ông cười lạnh: “Đúng là nữ nhân thông minh, đáng tiếc, ngươi không trốn thoát được rồi.”
“Láo xược!” Nàng trợn tròn mắt: “Ngươi cũng biết bổn cung là vương phi, ai cho ngươi lá gan dám bắt cóc ta.”
Người đàn ông cúi người xuống, mặt mang theo nụ cười gắn: “Đương nhiên là ánh vàng bạc cho lá gan rồi. Nhưng ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1137962/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.