Binh linh phụ tả nhìn một vòng, có chút khó xử. “Nhưng thật ra có một con đường nhưng chúng ta không thể đi. Thuộc hạ nghe nói con đường nhỏ kia thường có dã lui tới, thôn dân ở chung quanh chân không ít cơ quan bẫy rập, chúng ta mang theo tội phạm quan trọng hồi kinh, nếu vận khí không tốt mà đụng phải bẫy rập thì thật phiền toái.
Thuộc hạ đề nghị vẫn là đi đường lớn, tuy rằng tổn một ít thời gian, nhưng vẫn an toàn
Mộ Dung Bắc Uyên giục ngựa đến bên con đường nhỏ. Quả nhiên có người dựng một cái bia xiêu xiêu vẹo vẹo trên đất, ý bảo đường nhỏ có mai phục, người bình thường chở vào. luôn luôn suy nghĩ rõ ràng, biết cách tốt nhất vẫn là nên đi đường lớn, mà không nên thể gặp phải phiền toái này.
Nhưng nháy mắt này, trong đầu càng không ngừng hiện ra vẻ mặt của Triệu Khương Lan, nhớ tới hôm qua dáng vẻ của nàng cố ý hạ thấp bản thân để đi gặp Mộ Dung Bắc Uyên rất rõ tính tình của Triệu Khương Lan, nếu không phải vì mẫu than nàng, nàng tuyệt sẽ không đến hòa trước.
Mà nếu hắn đã đồng ý hứa hẹn, thì chả chân không thể lật lọng được. vương mang hai người đi dường nhỏ, những người khác mang theo Hà Bình đi đường lớn, cần phải đưa người an toàn về Kinh Triệu
Binh lính phụ tả quá sợ hãi, “Vương gia không Thân thể ngài là vàng là bạc, vạn nhất bị cơ quan trong rừng làm bị thương thì nên làm thế nào cho Thuộc hạ không rõ, có chuyện gì cấp tốc chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-vuong-gia-tranh-ra/1137902/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.