Chương trước
Chương sau
“Đúng!” Tần Lam Nguyệt không dám nhìn vào mắt hắn. Con người là một loại sinh vật rất kỳ lạ, trong lúc không chú ý đã tiết ra loại hormone kỳ quái.
Cái gọi là tình yêu sét đánh và tình yêu lâu năm, đều là cả hai người cùng tiết ra một loại hormone đặc biệt vào một thời điểm nhất định, hai con người khác nhau hoàn toàn lại thu hút lẫn nhau. Nàng có thể chắc chắn cảm giác như bị điện giật khi nãy, tim đập thình thịch, còn có phản ứng kỳ quái kia đều là do tác dụng của hormone.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có khả năng nàng sẽ thật sự thích nam nhân này mất.
Trận chiến cũng sẽ biến thành nàng và Tô Điểm Tình đánh nhau để tranh giành Đông Phương Lý, mà người trong lòng của Đông Phương Lý lại là Tô Điểm Tình, khi đó nàng sẽ trở thành nhân vật phản diện bị vùi dập không thương tiếc. Cuối cùng thì bị nam nữ chính ngược cho tới bời, rồi nhìn hai người có tình cảm đó thành thân với nhau. Thật là đáng sợ.
Đông Phương Lý nhìn nàng không ngừng thay đổi sắc mặt, không nhịn được hỏi: “Cả đường đi này người thật là kỳ lạ, rốt cuộc người đang nghĩ linh tinh gì vậy?”
“Ta đang nghĩ cách cắt đứt pháo hoa tình yêu.” Tần Lam Nguyệt vô thức đáp lại.
“Ha?”
“Ý của ta là đã là quân tử thì nên giúp người khác hoàn thành nguyện vọng “Ngươi nói linh tinh gì vậy?” Đông Phương Lý nhíu mày: “Ngươi sốt đến mức hỏng luôn não rồi sao?”
Tần Lam Nguyệt chỉ có thể cách hắn xa một chút: “Ngươi cứ cho rằng ta bị sốt đến hỏng não rồi đi.”
Vốn dĩ, Đông Phương Lý muốn trêu chọc nàng, nhìn vẻ mặt rối như tơ vò của nàng, lời định nói lại không thể nói ra khỏi miệng, hắn nghiêng người ra bên ngoài.
Chiếc xe yên lặng tiến về phía hoàng cung.

Chỉ cần là đi từ cửa chính của hoàng cung vào thì đều phải đi bộ.
“Thất vương gia, Thất vương phi, hai người đến rồi.” Một thái giám quản sự lo lắng chào hỏi: “Hai vị mau đến cung Bảo Ngọc của công chúa Mục Dã đi, Hoàng thượng đang rất tức giận”
Đông Phương Lý thưởng cho hắn ta một đỉnh bạc: “Nam công công, có thể nói rõ hơn được không?”
Nam công công vội vàng nhét bạc vào trong tay áo, cúi đầu: “Thất vương gia, thời gian gấp gáp, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Tuyết rơi suốt đêm, cả cung điện đều bị bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Gió thổi, tuyết từ mái nhà rơi xuống vương trên quần áo, khiến cho không khí càng thêm lạnh lẽo.
Có mấy thái giám và cung nữ đang quét dọn tuyết từ trước, khi nhìn thấy bọn họ liền quỳ xuống đất hành lễ.
“Hôm qua là ngày Trinh phi nương nương lễ Phật, cả ngày nương nương đều ở trong cung của Thái hậu niệm Phật, không màng thế sự. Vì vậy, sau khi đám người công chúa Mục Dã bị đưa trở về, Trinh phi nương nương và Thái hậu nương nương không hề biết chuyện.” Nam công công thấp giọng nói.
“Mấy vị thái y đều bị nhốt ở trong cung Bảo Ngọc, tin tức này được giữ kín cho đến sáng sớm hôm nay “Sau khi Trinh phi nương nương lễ Phật quay về cung Bảo Ngọc, chuyện này mới được phát hiện, nhìn thấy diện mạo của công chúa Mục Dã, nương nương đã bị dọa sợ đến ngày người. Sau khi hỏi rõ đầu đuôi sự việc, nương nương liền đến cung của Thái hậu làm loạn lên”
“Hoàng thượng đang chuẩn bị lên triều thì bị Trinh phi nương nương làm phiền nên tâm trạng của người không tốt. Sau đó Hoàng thượng đi đến cung Bảo Ngọc, nhìn thấy bộ dạng công chúa Mục Dã bị hành hạ như vậy cũng vô cùng tức giận. Hoàng thượng hạ chỉ bãi triều, chuẩn bị điều tra chuyện này, nên đã hạ lệnh mời Thất vương gia và Thất vương phi.
“Hai vị vẫn là nên đi nhanh lên một chút, lúc nô tài rời cung Bảo Ngọc, đã nhìn thấy Thái hậu nương nương, Tiền Vương và Hoàng hậu nương nương đến đó rồi.”

“Nam công công có lòng rồi.” Đông Phương Lý lại thưởng cho hắn ta thêm một đỉnh bạc nữa.
Nam công công nở nụ cười, cúi gập người xuống: “Hai vị rẽ phải ở con đường nhỏ phía trước, lại đi thêm mấy trăm mét là đến rồi. Nô tài xin cáo lui.
Đông Phương Lý vân về tay áo, vẻ mặt nghiêm túc.
Sau đó hắn bước đi rất nhanh, Tần Lam Nguyệt phải vội vàng đuổi theo.
Nàng khẽ cụp mắt xuống.
Nghe Nam công công nói hôm qua là ngày Trinh phi nương nương niệm Phật, trong lòng nàng rất kinh ngạc.
Hôm qua, Đông Phương Lý đưa công chúa Mục Dã về cung nhưng không có ai mang thánh chỉ đến cửa tìm, lúc ấy nàng còn đắc ý nghỉ ngơi.
Hôm nay nàng mới biết, không phải là không có ai tìm đến mà là do Trinh phi nương nương không có ở trong cung, chuyện về Mục Dã bị người ta ém xuống.
Đây chắc chắn không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà là Đông Phương Lý cố tình sắp xếp. Chẳng trách, hôm qua hắn cứ luôn hỏi nàng thuốc giải.
Khi đó, nếu nàng đưa thuốc giải cho Đông Phương Lý để giải độc cho Mục Dã và Tô Điểm Tình thì chỉ qua một buổi tối, hai người đó đã có thể khôi phục gần như hoàn toàn, Trinh phi nương nương cũng sẽ không quá kinh sợ. Cho dù có bị Mục Dã tố cáo thì hậu quả cũng không quá nghiêm trọng.
Những gì Đông Phương Lý nói về việc giảm thiểu ảnh hướng đến mức thấp nhất, hóa ra là để chỉ điều này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.