Chương trước
Chương sau
Trận bão tuyết đã ngừng.
Trên đèn lồng, trên ngọn cây phủ đầy một lớp tuyết, một màu trắng xóa ngất bao la.
Trời vẫn chưa sáng, không khí vô cùng lạnh lẽo.
Cho dù trong xe ngựa có ấm lô và chăn bông nhưng Tần Lam Nguyệt vẫn run lên vì lạnh.
“Ngươi lại sốt rồi sao?” Đông Phương Lý đưa ấm lỗ cho nàng.
“Không, chỉ là ta thấy lạnh quá thôi.” Khi Tần Lam Nguyệt chạm vào ngón tay hắn, nàng vội vàng tránh đi như bị điện giật.
Quanh quẩn trong đầu nàng chỉ toàn là giai điệu của những bản tình ca bay qua bay lại, gương mặt của Đông Phương Lý không ngừng lóe lên.
Hơi thở của nàng trở nên dồn dập.
“Rốt cuộc người bị làm sao vậy?” Đông Phương Lý lại muốn sờ trán nàng.
“Thật sự là không sao mà.” Tần Lam Nguyệt trốn tránh khỏi hằn, ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Cảm giác như bị điện giật, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, những giai điệu tình ca đang hiện lên dày đặc trong đầu đã báo hiệu cho nàng một tin.
Hình như nàng đã hơi thích Đông Phương Lý rồi.

Ngay khi bộ não xác nhận được tin tức này, nó đã bị nàng phủ nhận ngay lập tức.
Chắc chắn là không có khả năng đó đâu.
Nàng không thể nông cạn như vậy được, chỉ vì Đông Phương Lý dùng trán đo nhiệt độ cho nàng mà nàng lại thích hắn.
Nàng cũng không thể thích một nam nhân trong tim đã có một bóng hình khác.
Mọi thứ chỉ là ảo giác của nàng thôi, đây chính là tác dụng phụ của việc uống quá nhiều thuốc.
“Thật sự không sao à?” Đông Phương Lý cau mày.
Đêm hôm qua nàng sốt đến mức bị hồ đồ rồi sao? “Ta không sao. Tần Lam Nguyệt cố gắng khiến trái tim bình tĩnh trở lại, cười nhạt đáp lại: “Chỉ là ta cảm thấy hơi căng thẳng thôi”
“Ngươi căng thẳng cái gì chứ?” Đông Phương Lý cười lạnh: “Lúc tạo nghiệp không phải là ngươi nói năng lý lẽ hùng hồn lắm sao?”
“Đông Phương Lý! “Không cho phép người gọi tên của bản vương”
“Đông Phương Hồ Ly?”
“Có tin ta đá ngươi ra ngoài không?”
“Có chuyện này, ta muốn thương lượng với người một chút.” Nàng nói: “Đợi lát nữa, lúc ở trước mặt phụ hoàng, hy vọng ngươi có thể công minh liêm chính một chút. Tính tình của ta, ngươi cũng biết rồi đấy.

“Chỉ cần người không khiêu khích ta thì sắc trời luôn nắng đẹp. Còn nếu người động đến ta, không cần biết ngươi là ai, người chắc chắn sẽ gặp phải sóng gió.
“Nếu như người dám ở trước mặt hoàng thượng bảo vệ Tô Điểm Tình, có thể ta sẽ không khống chế được bản thân đầu. Ta cảnh cáo trước, nếu như khi đó liên lụy đến người thì cũng chính là do người tự chuốc lấy đấy nhé.”
Đông Phương Lý rũ mắt xuống, trên người tỏa ra hơi thở trầm lắng.
Tần Lam Nguyệt thầm thở dài.
Quả nhiên chuyện này vẫn làm khó hắn rồi. Tình cảm của Đông Phương Lý đối với Tô Điểm Tình rất sâu đậm, sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn được?
Vừa nghĩ đến dáng vẻ hắn tức giận vì nữ nhân khác, trong lòng nàng chợt thấy hoang mang.
Nàng vùi cả chân và tay vào trong chăn bông, tự ôm lấy bản thân mình, giọng nói nhàn nhạt: “Sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta vẫn là nên hòa ly thôi.
Chỉ có hòa ly nàng mới có thể thoát khỏi Tô Điểm Tình.
Chỉ có hòa ly nàng mới có thể cách xa Đông Phương
Lý, mới có thể thoát khỏi cảm giác tồi tệ này. Đông Phương Lý nghe đến hai chữ “hòa lý”, sắc mặt chợt tối sầm lại.
Mặt hắn trầm xuống, một loại áp lực vô hình toát ra từ trên người.
“Tần Lam Nguyệt, ngươi muốn bỏ chạy như vậy sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.