Chương trước
Chương sau
Đến Tây Khu tiểu viện, nghe được Đồng Giác cùng Đồng Dao đang nói chuyện buổi chiều đám người Vân gia tới bái phỏng, Phượng Khương Trần mới hiểu được tại sao Thôi Hạo Đình nghe thấy hai chữ “Vân Tiêu”
lại có phản ứng lớn như vậy.
Người nhà của Vân Tiêu lại là tới cầu thân!
Cầu thân!
Trời ạ, Phượng Khương Trần có cảm giác muốn té xỉu: “Ngươi nói đám người Vân gia vì Vân Tiêu cầu thân, cho ta làm chính thất?”
Phượng Khương Trần đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “Chính thất”, nhìn thấy Đồng Giác cùng Đồng Dao gật đầu khẳng định, mũi Phượng Khương Trần chua xót, không biết mình nên khóc hay nên cười: “Thật là khó mà tin nha, thế gian này còn có người sẽ lấy ta làm vợ.”
Cuối cùng Phượng Khương Trần vẫn là cười, chỉ là cười so với khóc còn khó nhìn hơn.
Nếu như, nếu như bốn tháng trước có người tới cầu thân, nói lấy nàng làm vợ, nàng nhất định sẽ không chút do dự gật đầu, nhưng hiện tại..
Nàng đã vứt bỏ giấc mộng làm thê tử, cũng không dám nghĩ tới chuyện lập gia đình nữa, dẫu sao thế gian này không có người nam nhân nào sẽ lấy một nữ nhân có thanh danh không tốt.
“Tiểu thư…” Đồng Giác cùng Đồng Dao đau lòng nhìn Phượng Khương Trần, các nàng biết rõ trong lòng Phượng Khương Trần nghĩ cái gì.
Một năm qua này, những việc trải qua của Phượng Khương Trần còn phong phú hơn so với cả đời người khác, một người nữ tử quan trọng nhất là danh tiếng, trinh tiết, nàng toàn bộ đều mất hết, nàng lúc này, căn bản không thể gả cho Vân Tiêu làm thê tử, cũng không có khả năng gả cho bất kỳ người nào làm vợ.
Phượng Khương Trần hít sâu một cái, thản nhiên cười một tiếng: “Ta không sao, sau đó thì sao?”
Nàng thật sự là không sao, chỉ là cảm xúc nhất thời mà thôi, so với trở thành thê tư của một người nam nhân xa lạ, nàng càng hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Cửu hoàng thúc đối xử với nàng rất tốt, rất tốt, như vậy là đủ rồi, nàng bây giờ chỉ hy vọng sự việc Vân gia cầu thân, ngàn vạn lần không được truyền tới tai Cửu hoàng thúc, nếu không hắn nhất định sẽ ăn giấm chết mất.
“Cuối cùng, Vân công tử tới rồi khuyên đám người Vân gia đi, nhưng mà trước khi đi, đám người Vân gia nói hôn nhân đại sự là do người mai mối, phụ mẫu quyết định, chỉ cần tiểu thư ngươi gật đầu đồng ý, Vân gia lập tức mang sính lễ tới, Vân công tử cũng không có phản đối”. Nếu như có thể, các nàng thật hy vọng tiểu thư có thể như những cô nương bình thường, xuất giá sinh con, Vân gia và Vân Tiêu là một lựa chọn cũng rất tốt.
Đáng tiếc… Vĩnh viễn không thể nào!
Phượng Khương Trần nhắm mắt, che giấu sự tịch mịch trong mắt: “Nói với Vân Tiêu, tề đại phi ngẫu, Phượng Khương Trần không xứng với tiểu gia chủ Vân Tiêu.”
Đây là nói sự thật!
“Tiểu thư…” Nhưng đây là nói sự thật khiến cho người đau lòng.
“Được rồi, nhìn các người như vậy, có người đến cổng cầu thân không tốt à, một nhà có trăm nữ tài giỏi, tiểu thư nhà các ngươi có người muốn còn không được.” Trong lòng Phượng Khương Trần không chịu nổi ánh mắt đồng cảm và thương hại của Đồng Giác và Đồng Dao.
Nàng sống rất tốt mà, có gì đáng để mọi người thương cảm, chẳng qua là không thể thành hôn xuất giá thôi mà, nàng còn không muốn hầu hạ một nhà lớn nhỏ đâu, bây giờ cuộc sống của nàng rất tốt rất tự do, gả người rồi, nhà chồng nào sẽ cho phép nàng lộ đầu lộ mặt, chữa bệnh cứu người nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.