Chương trước
Chương sau
Cửu Hoàng thúc có thích Phượng Khương Trần không?
Phượng Khương Trần ngã đầu, hai mắt càng thêm mê mang cùng trống rỗng, hệt như không biết phải trả lời thế nào vậy.
Tô Nhu nóng nảy, lại lên tiếng hỏi: “Phượng Khương Trần, ngươi nói cho ta biết, Cửu Hoàng thúc, hắn đấy, có thích ngươi hay không?”Đối với bọn họ mà nói, đáp án này rất quan trọng, Tô Nhu không dám có chút lơ là nào. Chỉ cần xác định được điều này, bọn họ sẽ tìm được một cửa đột phá để đối phó với Cửu Hoàng thúc.
“Không biết, có đôi khi thích, có đôi khi không thích.” Phượng Khương Trần trả lời đầy thành thật.
“Sao lại không biết? Thích chính là thích, không thích thì là không thích!” Tô Nhu quýnh lên, giọng cao tông hơn, nghe ra lại có mấy phần bén nhọn. Phượng Khương Trần hệt như sợ hãi, có vẻ muốn tỉnh rồi.
Tô Nhu vừa thấy lại lắc quả châu trong tay, đôi mắt xanh lại xoay tròn, tình trạng của Phượng Khương Trần dần dần quay lại ban nãy, lại biến thành bộ dáng búp bê gỗ.
Tô Nhu thở phào nhẹ nhõm.
Đây có thể là cơ hội duy nhất của nàng ta, có thể sau này nàng ta sẽ không tìm ra được cơ hội nào tốt thế này nữa.
Người Phượng Khương Trần mới đi ra khỏi thiên lao, thân thể mỏi mệt, phòng bị yếu bớt, tâm thần cũng không được như trước, chưa kể là có sự giúp đỡ của An Thần hương, muốn thôi miên nàng rất dễ dàng. Nếu đổi lại bình thường, muốn thôi miên một kẻ có tâm chí mạnh mẽ như Phượng Khương Trần, cũng không phải là chuyện dễ tính.
Tô Nhu vẫn chưa chết tâm, tiếp tục hỏi: “Cửu Hoàng thúc có thích ngươi không?”
“Có đôi khi rất thích, có đôi khi không thích.” Đáp án vẫn như trước vậy, Tô Nhu có hơi bực bội, nhưng cũng hiểu sợ là Phượng Khương Trần không biết thật, rằng rốt cuộc Phượng Khương Trần có thích mình hay không.
Người như Cửu Hoàng thúc kia, tâm tư được giấu đi quá sâu, sợ là chính hắn cũng không biết bản thân đang nghĩ gì.
Tô Nhu không hề rối rắm vấn đề này, hỏi đến vấn đề tiếp theo: “Phượng Khương Trần, ván cờ ngươi bày ra, phải giải như thế nào?”
Chuyện này quan hệ đến thắng bại của Tô gia, nàng ta không dám lơ là.
“Khó giải.” Vấn đề này, câu trả lời của Phượng Khương Trần rất rõ ràng.
“Ván cờ ngươi đặt ra, sao lại khó giải?” Tô Nhu không tin.
“Đó là tử cục, không giải được.”
Cái gì? Tử cục?
Hay cho một ả Phượng Khương Trần!
Nếu không phải là đang thôi miên, Tô Nhu thật sự muốn tát cho Phượng Khương Trần một bạt tai. Phượng Khương Trần này thật sự đáng giận, dám bày ra một bố cục khó giải, tát vào mặt Tô gia bọn họ!
Quá phận!
Phượng Khương Trần, ngươi chờ đó, món nợ này, chúng ta sẽ tính với nhau sau!
Tô Nhu áp chế lửa giận trong lòng, tiếp tục hỏi: “Phượng Khương Trần, Phượng trâm của ngươi đâu?”
Vấn đề quan trọng lại chẳng có cái nào có đáp án, nếu ngay cả Phượng trâm cũng không tìm được, sao nàng ta có thể hoàn thành chuyện Tam Hoàng tử giao cho?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.