Chương trước
Chương sau
“Thì ra Tô cô nương còn biết y thuật nữa, khuê các nữ tử học y thật sự khó tìm!” Phượng Khương Trần phát hiện ra sự nhẫn nại của mình thật sự không phải tốt bindh thường, vậy mà vẫn tiếp tục ngồi nghe với khuôn mặt cười, không hề có chút không kiên nhẫn nào.
“Phượng cô nương, ngươi cũng đừng giễu cợt ta , ta chỉ là tùy tiện xem y thư thôi, chỉ biết một ít da lông, căn bản không thể xưng là y thuật được!” Tô Nhu cúi đầu đầy xấu hổ.
“Tô cô nương có lòng học hỏi, ngày sau chắc chắn có điều thành tựu.” Phượng Khương Trần nói với vẻ khích lệ.
“Thật như vậy sao?” Tô Nhu nghe xong, vội vã ngẩng lên, hai mắt nhìn thẳng Phượng Khương Trần. Không biết từ khi nào, đôi con ngươi đen bóng đã trở nên xanh biếc!
Đôi mắt xanh hệt như ngọc bích vậy, lóe lên thứ ánh sáng quỷ dị, hệt như cái hồ sâu có thể hút linh hồn người ta vào đó vậy. Phượng Khương Trần không hề bố trí phòng vệ, đối mặt với một đôi con ngươi như thế, hai mắt lập tức mất đi tiêu cự.
Người có khả năng thôi miên bẩm sinh!
Mẹ kiếp, không xong rồi!
Tô Nhu hé miệng cười, mắt xanh lưu chuyển, sóng nước say đắm lòng người. Không biết từ khi nào, trong lòng bàn tay nàng ta đã nhiều thêm một quả châu màu xanh biết. Tô Nhu thả lỏng tay, quả châu kia vừa khéo đặt ở trước hai mắt của Phượng Khương Trần, lúc ẩn lúc hiện, mà đôi mắt của Phượng Khương Trần cũng lúc ẩn lúc hiện theo nó.
Lúc này Phượng Khương Trần hệt như một con búp bê gỗ không linh hồn vậy, ngơ ngác hoang mang…
Tô Nhu cười đầy hài lòng, đôi mắt xanh kia càng quỷ dị hơn.
“Nói cho ta biết, ngươi tên là gì?” Giọng nói của Tô Nhu đã không còn sự thân thiết dịu dàng của ban nãy nữa, mà nghe như là tiếng ác ma sa đọa mê người.
“Phượng Khương Trần!” Hai mắt Phượng Khương Trần lâm vào hư không, hồi đáp đầy ngẩn ngơ, mà hương khí của lò ấm bên cạnh nàng lại càng nồng đậm hơn.
“Tên của phụ thân ngươi là gì? Tên mẫu thân ngươi là gì?”
“Cha ta là Phượng Chiến, nương ta là Lục Dĩ Mạt.” Phượng Khương Trần hệt như một đứa bé ngoan, Tô Nhu hỏi gì, nàng đáp lại cái đó.
Ban đầu Tô Nhu chỉ hỏi một ít vấn đề đơn giản, từ từ lại càng hỏi sâu hơn: “Phượng Khương Trần, người ngươi thích nhất là ai?”
“Cha và nương ta!”
Ai hỏi ngươi thứ đó chứ! Tô Nhu bất mãn, tiếp tục hỏi: “Người trong lòng thì sao?”
“Cửu Hoàng thúc!” Ai biết rõ Phượng Khương Trần cũng biết, Phượng Khương Trần thông minh, cũng đã không ít lần làm đủ chuyện điên rồ vì Cửu Hoàng thúc.
“Vậy hắn có thích ngươi không?” Hai mắt Tô Nhu vẫn nhìn Phượng Khương Trần, không dám bỏ qua biểu cảm nào của Phượng Khương Trần, dù là rất nhỏ…
Phượng Khương Trần rất ranh mãnh, nàng ta sợ bản thân không thôi miên được Phượng Khương Trần. Tuy là nói bẩm sinh nàng ta đã có khả năng như vậy, nhưng đây cũng chỉ là lần thứ hai nàng ta dùng nó trên người ai đó thôi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.