“Phượng cô nương, đây là sắp xếp của chủ tử.” Quản gia cẩn thận cúi đầu, trên trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Cửu Hoàng thúc nói tuy rằng Phượng cô nương thông minh nhưng có một số việc sẽ không suy nghĩ nhiều, việc của ngày hôm nay nàng chắc chắn sẽ không hỏi nhưng quản gia rất lo lắng, ngộ nhỡ Phượng cô nương hỏi tới hắn ta phải trả lời như thế nào.
Lừa dối chủ tử không phải là việc mà hạ nhân tốt nên làm.
Phượng Khương Trần nhíu đôi mi thanh tú, trên mặt hiện lên một chút tức giận: “Cửu Hoàng thúc, đây là có ý gì?”
Điều động nàng rời khỏi Cửu vương phủ như vậy, nàng còn có thể yên lòng sao?
“Nô tài không biết.” Quản gia quỳ xuống: “Nô tài làm việc theo mệnh lệnh, xin Phượng cô nương tha thứ.”
Chỉ có cầu được tha thứ của vị này, ngày sau mới sẽ không xui xẻo.
Đối với việc có thể đắc tội với chủ tử tương lai, quản gia biểu lộ ra cái này không phải là ý của hắn ta, hắn ta bị ép buộc…
Không biết sao?
Nếu Phượng Khương Trần tin vào những lời này thì đúng là nàng quá ngu ngốc.
Sao quản gia của Cửu Vương phủ có thể không biết Cửu Hoàng thúc làm chuyện này vì cái gì? Đó gọi là biết mà không muốn nói hoặc là không thể nói.
Phượng Khương Trần không ép hỏi quản gia của vương phủ mà lạnh lùng nhìn về phía đám người thăm dò tin tức đang đứng trong góc phòng, nàng nhìn vẻ mặt sợ hãi của bọn họ, ánh mắt lộ rõ vẻ kích động, bộ dạng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612971/chuong-1084.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.