Chương trước
Chương sau
Nàng cũng không phải cây thông Noel mà mặc thành dạng như vậy, một tầng rồi một tầng, nàng sắp bị y phục siết chết rồi.
Không đúng, tại sao y phục trên người có cảm giác giống như y phục của hoàng hậu và quý phi thường mặc, hình như rất chính thức, Phượng Khương Trần kéo kéo y phục trên người, dù sao vẫn cảm thấy y phục này không đúng lắm nhưng nhất thời không nghĩ ra được vấn đề ở đâu.
“Cô nương, vương gia chỉ chuẩn bị bộ y phục này.” Một mỹ tỳ cắn môi, cẩn thận nói, Cửu Hoàng thúc có lệnh dù thế nào đi nữa cũng phải làm cho Phượng Khương Trần mặc bộ y phục này đi ra.
“Vậy đơn giản một chút.” Đã có hơn mười tầng y phục, còn có một cặp đồ trang sức và quải sức, đem nàng làm vận tải cơ bán di động sao.
“Cô nương, Vương gia nói, ngày hôm nay người nhất định phải mặc nguyên bộ, sau đó có thể tùy ý.”
Phượng Khương Trần không có để ý đến ý tứ trong lời nói của mỹ tỳ, thầm nghĩ đến chỉ ngày hôm nay thôi nên cắn răng nhẫn nhịn.
Dù sao thì trang phục mà Cửu Hoàng thúc chuẩn bị cho nàng cũng sẽ không quá kém, sau này không có tiền dùng tùy tiện bán một món trên người cũng cho nàng dùng cả đời.
Sau khi mặc y phục tử tế, Phượng Khương Trần cảm thấy mình bị y phục ép tới thở không nổi, y phục quá nặng, phối sức quá nhiều, Phượng Khương Trần phải thẳng lưng, ở thị nữ dìu, đi từng bước nhỏ về phía trước.
Mà Phượng Khương Trần không biết cái dạng này của cô giống như vương giả sau khi trải qua nhiều thăng trầm, hòa nhã và đoan trang, uy nghiêm tôn quý, gần như có dáng vẻ của mẫu nghi thiên hạ.
Tương tự Phượng Khương Trần cũng không biết, bộ y phục trên người nàng chính là chính trang của vương phi, chỉ có thê tử tương lai của Cửu Hoàng thúc, lúc Cửu vương phi tiến cung mới có thể mặc chính trang.
Bộ y phục này hoàng thấy Đông Lăng hai mươi lăm năm trước đã chuẩn bị xong, mãi đến hôm nay mới có người cầm nó tới.
Cửu quản gia của vương phủ, ngay từ lúc chờ đợi ở bên ngoài viện thấy y phục trên người Phượng Khương Trần thì sửng sốt một chút, sau khi lấy lại tinh thần cúi đầu ngay lập tức, cung kính tiến lên, khiêm tốn nói: “Phượng cô nương, thân thể vương gia không khỏe nên phân phó tiểu nhân đưa cô nương ra phủ.”
Phượng Khương Trần gật đầu, không nói gì.
Nàng bị y phục này ép tới vô cùng mệt mỏi, lười nói chuyện nhưng hành động này ở trong mắt người ngoài lại là hoàng tộc kiêu kỳ và lạnh lùng.
Một sự bất mãn cuối cùng trong mắt quản gia cũng biến mất, cử chỉ càng khiêm tốn và cẩn thận, tuy rằng Phượng Khương Trần không giải thích được nhưng cũng không nhiều lời, thân phận của nàng đáng để đối phương cung kính.
Mặc kệ như thế nào ta là con gái của hầu trung nghĩa hoàng thượng thân phông, nàng là chủ, đối phương là người hầu, chủ tử sẽ có cái giá của chủ tử, kiêu căng, ngạo mạn không phải là vô lễ mà là lễ nghi của hoàng tộc. Nàng thân là quý tộc, nếu như khiêm tốn với hạ nhân sẽ không có người nào nói nàng thân thiện mà sẽ bị người ta nói thành không có năng lực, nhu nhược, lấy lòng một hạ nhân.
Giữa chủ và tớ có ranh giới rõ ràng, không thể tùy tiện đánh bậy, điểm này Phượng Khương Trần vẫn làm tốt, ngay cả Cửu Hoàng thúc cũng không tìm ra lỗi sai.
Bên ngoài Cửu vương phủ đứng đầy người, áo giáp sáng rực và vũ khí lạnh như băng, ánh nắng mặt trời chiếu xuống khúc xạ một tia sáng làm người khác không mở mắt nổi.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Phượng Khương Trần dừng bước lại, bình tĩnh nhìn và sửng sốt ngay lập tức.
Bên ngoài Cửu vương phủ là nghi trượng và kiệu quan của Hoàng Thân ra phủ.
Cửu Hoàng thúc dùng nghi trượng của Hoàng Thân đưa nàng về nhà, Cửu Hoàng thúc có bị ấm đầu không vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.