Chương trước
Chương sau
Cái gì mà đại cầm sư cao quý xuất chúng, tất cả đều là lừa người, nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của hắn thật giống như chó hoang nhìn thấy cái bánh bao thịt vậy, chậc… Dĩ nhiên, nàng tuyệt đối không phải cái bánh bao.
“Nguyên Hi tiên sinh, ngươi đang nói đùa thôi đúng không?” Phượng Khương Trần có hơi vui mừng, hôm nay nàng là nữ vương cao quý, thần bí, xinh đẹp lạnh lùng, xem ra từ chối cũng rất hùng hồn, cẩn trọng nhưng kiêu ngạo.
“Khương Trần cô nương, tại hạ là nghiêm túc, tại hạ thật lòng muốn học hỏi, cảnh giới cao nhất của tiếng đàn chính là làm vui lòng, khiến người và vật đều quên, tiếng đàn của Khương Trần cô nương đã gần đạt tới cảnh giới đạp gió.” Vẻ mặt của Nguyên Hi tiên sinh nghiêm túc, ẩn chứa mong đợi.
Âm nhạc chữa bệnh, đương nhiên có thể làm vui lòng rồi, cái này có phải công lao của nàng hay không, nàng không thể nói ra được, Phượng Khương Trần chỉ cảm thấy người này muốn tìm kiếm gốc gác, hoàn toàn không có thiện cảm: “Nguyên Hi tiên sinh, ta chỉ coi như ngươi nói đùa, khúc “biển xanh trời cao”
này ta chỉ dạy cho nữ nhi của ta.” Có bản lĩnh thì ngươi đầu thai làm con gái ta đi.
“Như vậy đi, ta lấy ngươi là được rồi, sau đó ngươi dạy nữ nhi của chúng ta, ta nhờ nữ nhi dạy ta.”
Nguyên Hi tiên sinh không nói hai lời, cầu hôn ngay trước mặt mọi người.
“Nguyên Hi tiên sinh, loại chuyện này không đùa được đâu.” Lần này, không chỉ có Phượng Khương Trần, kể cả đám người Hoàng Thượng cũng cảm thấy Nguyên Hi tiên sinh điên rồi, Thái Bảo đại nhân ở bên cạnh hắn lập tức khuyên nhủ.
Cửu Hoàng Thúc cũng vì lời nói của Nguyên Hi tiên sinh mà mặt tối sầm.
Đánh một khúc đàn đã có thể làm người ta cầu hôn, thậm chí đã nghĩ đến cả chuyện nữ nhi, Phượng Khương Trần thật là có bản lĩnh, đây là người thứ mấy rồi, Phượng Khương Trần chỉ giúp hắn giải quyết một Tô Quán đã kêu phiền phức, vậy hắn thì sao?
Vương Cẩm Lăng, Tây Lăng Thiên Lâm, Nam Lăng Cẩm Phàm, Đông Lăng Tử Lãng, Đông Lăng Tử Thuần, Vũ Văn Nguyên Hòa, bây giờ lại thêm một Nguyên Hi tiên sinh, những người này nhìn thấy hắn quá nhẹ nhàng sao?
Cửu Hoàng Thúc nổi cơn giận dữ, nếu không phải vì lí trí mách bảo rằng Phượng Khương Trần sẽ không đồng ý, hắn đã sớm kéo Phượng Khương Trần đi rồi.
Sát khí của Cửu Hoàng Thúc rõ ràng như thế nhưng Nguyên Hi tiên sinh giống như là không nhìn thấy vậy, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta không nói đùa, ta là nghiêm túc, Phượng Khương Trần, ta lấy ngươi có được không?”
“Không được, ta không làm thiếp, cũng không làm vợ kế.” Phượng Khương Trần từ chối không hề suy nghĩ, nàng ngưỡng mộ Nguyên Hi đại thúc là một chuyện, nhưng muốn nàng gả cho một đại thúc thì bỏ đi.
Mặc dù tuổi tác bản thân nàng cũng không coi là nhỏ, nhưng vẫn chưa tới đầu ba, đối với nàng mà nói, tuổi tác của Nguyên Hi này quả thực hơi lớn một chút, hơn nữa, dù nàng đã thiếu thốn tình thương của cha, không có tình thương của mẹ từ nhỏ nhưng nàng chưa từng nghĩ sẽ tìm tình thương của cha từ người phu quân tương lai.
Gả cho một người lão nam nhân có thể làm cha mình, nàng thật sự không có dũng khí, hơn nữa đối phương muốn lấy cô chỉ vì một khúc đàn, đây cũng quá bi kịch rồi.
“Yên Tâm, ta chỉ thuê người làm thê tử, hơn nữa ta chưa từng lấy vợ, cho nên ngươi sẽ không làm vợ kế.” Nguyên Hi tiên sinh tức giận, hắn mở miệng cầu hôn lại bị từ chối, lấy thanh danh của hắn để cầu hôn công chúa cũng đủ tư cách rồi.
Mặc dù tuổi tác của hắn không nhỏ, nhưng vẫn coi là thời kỳ cường thịnh, chồng già vợ trẻ cũng không phải chuyện gì hiếm, ông lão sáu mươi tuổi nạp tiểu cô nương mười lăm tuổi làm thiếp cũng có nhiều mà.
Vốn dĩ Hoàng thượng cũng không định xen vào, lúc này lại càng vui vẻ xem chuyện vui, Nguyên Hi tiên sinh cầu hôn lại bị nữ tử Đông Lăng từ chối, đây chính là chuyện làm rạng rỡ Đông Lăng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.