Thái bảo đại nhân mở miệng, Thái phó cùng Thái sư phụ họa, Nguyên Hi tiên sinh cũng không chối từ.
Hắn có một đống vấn đề muốn hỏi Phượng Khương Trần.
“Khương Trần tiểu hữu, một khúc Bích hải thương khung này người đã học từ nơi nào vậy?” Nhất định hắn phải gặp được vị cao nhân kia! Nguyên Hi tiên sinh kích động. Bao nhiêu năm nay, thủ khúc này là thứ duy nhất có thể đả động đến cõi lòng hắn, nhất định hắn phải tìm được người phổ nhạc!
“Bí mật.” Phượng Khương Trần lắc đầu, không nhìn thấy sự vội vã và thất vọng trong mắt Nguyên Hi tiên sinh.
Nàng phải đi đâu tìm người sáng tác chứ? Đây là khúc nhạc được chuyên dùng để giải quyết áp lực tâm lý cho binh sĩ của quân đội trên chiến trường, là do nhạc sĩ cao cấp nhất quốc tế và chuyện gia tư vấn tâm lý trong quân đội cùng sáng tác ra. Loại thần khúc này, chỉ có mình nàng biết dùng…
“Vậy không biết ngươi có thể nhường cầm phổ kia cho tại hạ không?” Từ “ta” đến “tại hạ”, bước lui chân này của Nguyên Hi tiên sinh khiến người ở đây giật mình. Phải biết rằng Nguyên Hi tiên sinh chính là kiểu cậy tài khinh người điển hình, ngay cả lời mời của Hoàng thượng mà cũng không để trong mắt.
“Không thể.” Phượng Khương Trần từ chối vô cùng dứt khoát, nàng phải đi đâu tìm nhạc chứ?
Nguyên Hi tiên sinh có chút nổi giận, cũng không muốn buông tha cho. Thấy vẻ mặt Phượng Khương Trần kiên quyết, hắn cắn răng nói: “Vậy, ta bái ngươi làm vi sư, ngươi dạy ta thủ khúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612881/chuong-994.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.