Hiện tại Tôn Tư Hành chỉ lo nghĩ đến việc cứu chữa cho Phượng Khương Trần, cái người tên Lam Cửu Khanh hắn đã sớm vứt ra sau đầu đến tám trăm dặm, hơn nữa, nếu hắn nói ra chuyện hắc y nhân thì cũng chỉ là làm người nhà lo lắng thôi.
Tôn Tư Hành quay đầu, cao giọng nói một câu với bên ngoài: “Nương, Tôn bá, ta không sao, là sư phụ ta bị thương. Các ngươi đi chuẩn bị nước ấm, vải bố trắng sạch sẽ, mang theo cả hòm thuốc của ta tới đây, đúng rồi, đèn, nhân tiện mang thêm mấy cái đèn nữa.”
Đây không phải là lần đầu tiên Tôn Tư Hành băng bó vết thương cho Phượng Khương Trần, hơn nữa Phượng Khương Trần còn đặc biệt huấn luyện cho hắn làm sao để ứng phó với tình huống đột nhiên phát sinh, mặc dù có lo lắng, khẩn trương, thậm chí là đầu óc rối tung cả lên, nhưng động tác trên tay của hắn lại dứt khoát và có trình tự, đây chính là bản năng, là bản năng của bác sĩ, bản năng được Phượng Khương Trần cưỡng chế huấn luyện mà thành.
Phượng Khương Trần vẫn luôn cho rằng, thời điểm mà bác sĩ cầm dao phẫu thuật trong tay thì nên giống như một người máy, nghiêm chỉnh tuân theo trình tự làm việc, không thể mang theo cảm xúc cá nhân, chỉ có như thế mới có thể làm được tốt nhất, đưa ra được phán đoán hợp lý nhất.
“Rầm…” Tôn phu nhân khoác áo ngoài tiến vào: “Tư Hành, ngươi nói cái gì? Sư phụ ngươi bị thương? Sao lại thế này?”
Nhìn bộ dạng hoảng loạn của Tôn phu nhân cứ giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612745/chuong-858.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.