Nghĩ đến điều này, trong lòng Lam Cửu Khanh cũng muốn nảy ra ý định ăn tươi nuốt sống Bộ Kinh Vân, đồng thời y nắm chắc quyết định đưa Phượng Khương Trần đến Tôn phủ, cho dù Tôn Chính Đạo không có ở đó, dựa vào y thuật của Tôn Tư Hành để chữa trị cho Phượng Khương Trần cũng không thành vấn đề, y đã nhìn qua rồi, trên người Phượng Khương Trần tất cả đều là ngoại thương, Phượng Khương Trần thông minh tránh đi những nơi trọng yếu nên sẽ không nguy hiểm đến tính mạng…
Lam Cửu Khanh ôm lấy Phượng Khương Trần, trực tiếp xông vào phòng của Tôn Tư Hành, nửa đêm bừng tỉnh, trên cổ đột nhiên có một thanh kiếm lạnh băng, Tôn Tư Hành thiếu chút nữa đã bị dọa cho tè ra quần, còn chưa kịp nhìn rõ người tới là ai thì trước mắt đã tối sầm, hắn nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.
“Lá gan chỉ như vậy thôi sao?” Lam Cửu Khanh thu lại kiếm, nâng ly trà được đặt trên bàn hắt thẳng lên mặt Tôn Tư Hành…
“A a a… Đừng giết ta!” Sau khi Tôn Tư Hành tỉnh lại thì sợ tới mức la hét ầm ĩ.
“Câm miệng!” Lam Cửu Khanh nghiến răng nói.
Tốt quá rồi, hiện tại từ trong ra ngoài Tôn phủ đều bị kinh động, cũng may trong Tôn phủ này không ai có thể ngăn được y, nếu không thì đúng là gặp phiền phức rồi.
“Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì?” Tôn Tư Hành co rúm lại về phía đầu giường, vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Lam Cửu Khanh, bởi vì làm đại phu cho nên Tôn Tư Hành cực kỳ nhạy cảm đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612744/chuong-857.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.