Đương nhiên, mối thù giữa nàng và Lạc Vương điện hạ cũng đã bày ra trước mắt. Phượng Khương Trần nhìn về phía khuôn mặt hung ác của Đông Lăng Tử Lãng, đột nhiên cảm thấy có chút thương cảm với Đông Lăng Tử Lãng.
Đông Lăng Tử Lãng chắc chắn là một nhân vật bi thảm, hắn muốn cả giang sơn và mỹ nhân, kết quả giang sơn vẫn còn xa, mà mỹ nhân đã trở thành em dâu.
Ánh mắt của Phượng Khương Trần nhìn Đông Lăng Tử Thuần quá tha thiết, Đông Lăng Tử Lãng muốn phớt lờ cũng không được. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt đồng cảm không thể che giấu của Phượng Khương Trần.
Cảm thông?
Đông Lăng Tử Lãng trước tiên là lạnh lùng, tia sáng lạnh lùng xuất hiện, nhưng phát hiện Phượng Khương Trần không có ác ý, lại nghĩ đến vết thương trên chân của mình, không biết vì sao, cuối cùng hắn không dám đối mặt với Phượng Khương Trần, bối rối quay mặt đi.
Trước giờ Phượng Khương Trần chưa từng nợ hắn bất cứ điều gì, cho tới nay đều là hắn nợ Phượng Khương Trần. Nếu không có Phượng Khương Trần, có thể hắn đã chết, cho dù sống được, một hoàng tử tàn tật sẽ không có tiền đồ tranh đoạt.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Đông Lăng Tử Lãng dịu đi hơn, muốn nói với Phượng Khương Trần rằng hắn không khó chịu, nhưng khi hắn nhìn lại lần nữa, Phượng Khương Trần đã không còn nhìn hắn nữa.
Có một nỗi đau âm ỷ trong lòng, giống như đã đánh mất một thứ gì đó.
Khi người nhìn ta, ta không thèm ngoảnh lại, đương nhiên, khi ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612727/chuong-840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.