Mỗi người đều có một bí mật không muốn để cho người khác biết.
Cửu Hoàng Thúc tiến vào đại điện, vừa vào đã cảm thấy bầu không khí căng thẳng, cả đại điện yên tĩnh không có một tiếng động, văn võ bá quan đều đứng yên, cúi đầu như những bức tượng đá.
Hoàng Thượng càng ngày càng mất kiên nhẫn, Cửu Hoàng Thúc liền cười lạnh trong lòng một cái, tuy nhiên trên mặt lại không để lộ một chút biểu cảm gì, bước từng bước vững vàng vào đại điện, cũng bỏ qua ánh mắt sắt lạnh như băng của Hoàng Thượng, hắn vẫn như thường ngày hay lui tới gặp Hoàng Thượng, vừa mở miệng hành lễ lại bị một tiếng vang lớn ngắt ngang…
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoàng Thượng kinh sợ đứng bật dậy khỏi long ỷ, trên gương mặt của Thái tử, các vị hoàng tử cùng đại thần văn võ đều tỏ vẻ hoảng sợ, chỉ có một mình Cửu Hoàng thúc vẫn đứng bình chân như vại trong điện, dáng vẻ của hắn giống như trời có sập xuống cũng không liên quan đến mình, chỉ có hắn tự biết, trong lòng hắn cũng rất buồn bực…
Chuyện này là sao? Chẳng nhẽ Phượng Khinh Trần còn có hậu chiêu? Không phải nàng đã từng nói cùng một chiêu thức, sẽ không dùng lại lần thứ hai sao?
Phượng Khương Trần đúng là còn hậu chiêu, nhưng mà tiếng nổ to lớn này lại không liên quan đến Phượng Khương Trần…
Tiếng nổ rầm rầm này, không chỉ cắt ngang bái lễ của Cửu Hoàng thúc, cũng xen ngang lời trách tội của Hoàng Thượng, bởi vì sự việc xảy ra hồi sáng nay, đám người vẫn còn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/than-y-vuong-phi-bi-vut-bo/612683/chuong-796.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.